Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Những vần thơ bất chợt !
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
(18-12-2012, 11:34 AM)TieuChieu Đã viết: [ -> ]
(18-12-2012, 11:08 AM)lanhdien Đã viết: [ -> ]Bài nhân gian viết tiếp

Liệu trăm năm nữa còn có thấy
tôi, với người về sau tử sinh
hay thành hồn bướm ngày xưa đó
chập chờn qua bốn cõi nhân gian?

Liệu trăm năm nữa còn có thể
tôi, với người về xây ái ân
hay làm đời cỏ ru mộ địa
uống giọt tà dương, ân điển thừa

Liệu trăm năm nữa quay về lại
tôi có thành, tôi, em thành em
ngắm lại bàn tay, hương tóc. nhớ
suốt một đời tôi chưa thể quên?

Ở chốn nhân gian tôi trở mặt
vốc cạn tình em máu khô. đời
như hồ chạm phải kinh sám hối
phút chốc chực tràn đêm thủy tinh

Ở chốn nhân gian tôi đứng đợi
trán đời trầm tích một nếp nhăn
dang tay như thể thập tự giá
để đón em về, tôi, hiển linh


* "Ở chốn nhân gian không thể hiểu" Thơ Du Tử Lê trong Bài Nhân Gian Thứ Nhất

Hiển thánh thì trăm năm sau vẫn hiển linh thôi thầy quơi, lo gì laughing

Thôi ông, lo bán bông đi
Trăm năm đã rõ duyên gì đấy thôi
Gặp thêm kiếp nữa, (chắc) chết tui
Kiếp này mắc dịch mắc toi đủ rồi.

(Lời sư mẫu TC khi sp cứ lo chém gió, ko làm phụ 030)

Ta lo xa mà...laughing
(18-12-2012, 11:38 AM)lanhdien Đã viết: [ -> ]
(18-12-2012, 11:34 AM)TieuChieu Đã viết: [ -> ]
(18-12-2012, 11:08 AM)lanhdien Đã viết: [ -> ]Bài nhân gian viết tiếp

Liệu trăm năm nữa còn có thấy
tôi, với người về sau tử sinh
hay thành hồn bướm ngày xưa đó
chập chờn qua bốn cõi nhân gian?

Liệu trăm năm nữa còn có thể
tôi, với người về xây ái ân
hay làm đời cỏ ru mộ địa
uống giọt tà dương, ân điển thừa

Liệu trăm năm nữa quay về lại
tôi có thành, tôi, em thành em
ngắm lại bàn tay, hương tóc. nhớ
suốt một đời tôi chưa thể quên?

Ở chốn nhân gian tôi trở mặt
vốc cạn tình em máu khô. đời
như hồ chạm phải kinh sám hối
phút chốc chực tràn đêm thủy tinh

Ở chốn nhân gian tôi đứng đợi
trán đời trầm tích một nếp nhăn
dang tay như thể thập tự giá
để đón em về, tôi, hiển linh


* "Ở chốn nhân gian không thể hiểu" Thơ Du Tử Lê trong Bài Nhân Gian Thứ Nhất

Hiển thánh thì trăm năm sau vẫn hiển linh thôi thầy quơi, lo gì :))

Thôi ông, lo bán bông đi
Trăm năm đã rõ duyên gì đấy thôi
Gặp thêm kiếp nữa, (chắc) chết tui
Kiếp này mắc dịch mắc toi đủ rồi.

(Lời sư mẫu TC khi sp cứ lo chém gió, ko làm phụ :030:)

Ta lo xa mà...:))

Thầy trò nhà này hiểu nhau ghê! :D

Bán bông thì cứ bán bông
Mắc gì mà lại phải không thẫn thờ
Yên tâm, bà xã chớ lo
Cuối ngày nạp đủ vào "kho"- tiền, tình :))

(Thay biểu huynh phân trần với vợ iu cái nào :D)
Bất chợt đến, bất chợt đi
Bất chợt sum họp, vội vàng chia ly
Bất chợt lệ ướt hoen mi
Thôi thì....................
Dù đã có quá nhiều cay đắng
Vẫn tin đời còn trong trắng tặng nhau
Gạn lắng niềm đau
Lọc thanh bụi bặm
Ta vẫn thấy đâu đây quen lắm
Hương quỳnh thơm ngan ngát cuối con đường
Em vẫn là thủa ấy một giọt sương
Đã trót vấn vương
Tơ dăng mạng nhện
Chỉ biết nhọc nhằn
Đợi tia nắng đến
Dù phải tan...
Giữa không gian lấp lánh ánh cầu vồng...

Hàn Tuyết (viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)
(21-12-2012, 11:57 AM)Hàn Tuyết Đã viết: [ -> ]Dù đã có quá nhiều cay đắng
Vẫn tin đời còn trong trắng tặng nhau
Gạn lắng niềm đau
Lọc thanh bụi bặm
Ta vẫn thấy đâu đây quen lắm
Hương quỳnh thơm ngan ngát cuối con đường
Em vẫn là thủa ấy một giọt sương
Đã trót vấn vương
Tơ dăng mạng nhện
Chỉ biết nhọc nhằn
Đợi tia nắng đến
Dù phải tan...
Giữa không gian lấp lánh ánh cầu vồng...

Hàn Tuyết (viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

Dù đắng cay nên vị đã nồng,
Vẫn tin đời còn chút trắng trong,
Tặng nhau thêm chút yêu thương nữa,
Chắc thấy lòng thêm ấm áp lòng.

Gạn lắng niềm đau, xóa ưu tư,
Lọc thanh bụi bặm, rũ vật vờ,
Đâu đây ta thấy hương quen lắm,
Đóa quỳnh thơm ngát cuối đường mơ.

Vẫn em thủa ấy một giọt sương,
Lòng ai lỡ dỡ trót vấn vương,
Con nhện giăng tơ bêm thềm cũ,
Chiều nay bỏ trốn cuối chân giường.

Chỉ biết xót xa, biết nhọc nhằn,
Đợi tia nắng chiếu rạng ngày đông,
Dù phải tan ra thành muôn mảnh,
Xin chút thiêu thân giữa cầu vồng...

(Phụng... viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

laughing
(21-12-2012, 02:49 PM)Phụng Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 11:57 AM)Hàn Tuyết Đã viết: [ -> ]Dù đã có quá nhiều cay đắng
Vẫn tin đời còn trong trắng tặng nhau
Gạn lắng niềm đau
Lọc thanh bụi bặm
Ta vẫn thấy đâu đây quen lắm
Hương quỳnh thơm ngan ngát cuối con đường
Em vẫn là thủa ấy một giọt sương
Đã trót vấn vương
Tơ dăng mạng nhện
Chỉ biết nhọc nhằn
Đợi tia nắng đến
Dù phải tan...
Giữa không gian lấp lánh ánh cầu vồng...

Hàn Tuyết (viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

Dù đắng cay nên vị đã nồng,
Vẫn tin đời còn chút trắng trong,
Tặng nhau thêm chút yêu thương nữa,
Chắc thấy lòng thêm ấm áp lòng.

Gạn lắng niềm đau, xóa ưu tư,
Lọc thanh bụi bặm, rũ vật vờ,
Đâu đây ta thấy hương quen lắm,
Đóa quỳnh thơm ngát cuối đường mơ.

Vẫn em thủa ấy một giọt sương,
Lòng ai lỡ dỡ trót vấn vương,
Con nhện giăng tơ bêm thềm cũ,
Chiều nay bỏ trốn cuối chân giường.

Chỉ biết xót xa, biết nhọc nhằn,
Đợi tia nắng chiếu rạng ngày đông,
Dù phải tan ra thành muôn mảnh,
Xin chút thiêu thân giữa cầu vồng...

(Phụng... viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

laughing

Cuộc đời sao lại quá bât công
Để cho ta một chút chạnh lòng
Người đày ta qua bao khổ ải
Kẻ tặng ai kia những trắng trong

Ai rũ giùm ai những đớn đau?
Ai thanh lọc giúp những nỗi sầu?
Người bắt ta chìm trong đêm vắng
Nhìn đóa quỳnh thơm phải lắc đầu

Em vẫn như xưa, một giọt sương
Trong vườn hoang lạ gió chẳng vương
Con nhện giăng tơ nơi tường vắng
Đêm khuya trốn biệt dưới chân giường

Đời quá xót xa với nhọc lòng
Em chờ tia nắng cuối mùa đông
Chờ hoài, đợi mãi không hy vọng
Bầm tím thân em giữa cầu vồng

(TP ... viết vu vơ - cảm xúc nghẹn bất chợt khi đọc một bài thơ thấy người ta... thích...)
(21-12-2012, 03:52 PM)Thanh Phương Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 02:49 PM)Phụng Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 11:57 AM)Hàn Tuyết Đã viết: [ -> ]Dù đã có quá nhiều cay đắng
Vẫn tin đời còn trong trắng tặng nhau
Gạn lắng niềm đau
Lọc thanh bụi bặm
Ta vẫn thấy đâu đây quen lắm
Hương quỳnh thơm ngan ngát cuối con đường
Em vẫn là thủa ấy một giọt sương
Đã trót vấn vương
Tơ dăng mạng nhện
Chỉ biết nhọc nhằn
Đợi tia nắng đến
Dù phải tan...
Giữa không gian lấp lánh ánh cầu vồng...

Hàn Tuyết (viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

Dù đắng cay nên vị đã nồng,
Vẫn tin đời còn chút trắng trong,
Tặng nhau thêm chút yêu thương nữa,
Chắc thấy lòng thêm ấm áp lòng.

Gạn lắng niềm đau, xóa ưu tư,
Lọc thanh bụi bặm, rũ vật vờ,
Đâu đây ta thấy hương quen lắm,
Đóa quỳnh thơm ngát cuối đường mơ.

Vẫn em thủa ấy một giọt sương,
Lòng ai lỡ dỡ trót vấn vương,
Con nhện giăng tơ bêm thềm cũ,
Chiều nay bỏ trốn cuối chân giường.

Chỉ biết xót xa, biết nhọc nhằn,
Đợi tia nắng chiếu rạng ngày đông,
Dù phải tan ra thành muôn mảnh,
Xin chút thiêu thân giữa cầu vồng...

(Phụng... viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

laughing

Cuộc đời sao lại quá bât công
Để cho ta một chút chạnh lòng
Người đày ta qua bao khổ ải
Kẻ tặng ai kia những trắng trong

Ai rũ giùm ai những đớn đau?
Ai thanh lọc giúp những nỗi sầu?
Người bắt ta chìm trong đêm vắng
Nhìn đóa quỳnh thơm phải lắc đầu

Em vẫn như xưa, một giọt sương
Trong vườn hoang lạ gió chẳng vương
Con nhện giăng tơ nơi tường vắng
Đêm khuya trốn biệt dưới chân giường

Đời quá xót xa với nhọc lòng
Em chờ tia nắng cuối mùa đông
Chờ hoài, đợi mãi không hy vọng
Bầm tím thân em giữa cầu vồng

(TP ... viết vu vơ - cảm xúc nghẹn bất chợt khi đọc một bài thơ thấy người ta... thích...)

Oài, thơ của Phụng huynh với của Thanh Phương mới là thơ chứ, khổ nào ra khổ đó. Đọc lại của mình, thấy khấp khểnh và tùy tiện quá thểtongue . Nhưng kệ, cảm xúc của mình nó linh tinh thế mờ laughing
(21-12-2012, 04:13 PM)Hàn Tuyết Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 03:52 PM)Thanh Phương Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 02:49 PM)Phụng Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 11:57 AM)Hàn Tuyết Đã viết: [ -> ]Dù đã có quá nhiều cay đắng
Vẫn tin đời còn trong trắng tặng nhau
Gạn lắng niềm đau
Lọc thanh bụi bặm
Ta vẫn thấy đâu đây quen lắm
Hương quỳnh thơm ngan ngát cuối con đường
Em vẫn là thủa ấy một giọt sương
Đã trót vấn vương
Tơ dăng mạng nhện
Chỉ biết nhọc nhằn
Đợi tia nắng đến
Dù phải tan...
Giữa không gian lấp lánh ánh cầu vồng...

Hàn Tuyết (viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

Dù đắng cay nên vị đã nồng,
Vẫn tin đời còn chút trắng trong,
Tặng nhau thêm chút yêu thương nữa,
Chắc thấy lòng thêm ấm áp lòng.

Gạn lắng niềm đau, xóa ưu tư,
Lọc thanh bụi bặm, rũ vật vờ,
Đâu đây ta thấy hương quen lắm,
Đóa quỳnh thơm ngát cuối đường mơ.

Vẫn em thủa ấy một giọt sương,
Lòng ai lỡ dỡ trót vấn vương,
Con nhện giăng tơ bêm thềm cũ,
Chiều nay bỏ trốn cuối chân giường.

Chỉ biết xót xa, biết nhọc nhằn,
Đợi tia nắng chiếu rạng ngày đông,
Dù phải tan ra thành muôn mảnh,
Xin chút thiêu thân giữa cầu vồng...

(Phụng... viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

laughing

Cuộc đời sao lại quá bât công
Để cho ta một chút chạnh lòng
Người đày ta qua bao khổ ải
Kẻ tặng ai kia những trắng trong

Ai rũ giùm ai những đớn đau?
Ai thanh lọc giúp những nỗi sầu?
Người bắt ta chìm trong đêm vắng
Nhìn đóa quỳnh thơm phải lắc đầu

Em vẫn như xưa, một giọt sương
Trong vườn hoang lạ gió chẳng vương
Con nhện giăng tơ nơi tường vắng
Đêm khuya trốn biệt dưới chân giường

Đời quá xót xa với nhọc lòng
Em chờ tia nắng cuối mùa đông
Chờ hoài, đợi mãi không hy vọng
Bầm tím thân em giữa cầu vồng

(TP ... viết vu vơ - cảm xúc nghẹn bất chợt khi đọc một bài thơ thấy người ta... thích...)

Oài, thơ của Phụng huynh với của Thanh Phương mới là thơ chứ, khổ nào ra khổ đó. Đọc lại của mình, thấy khấp khểnh và tùy tiện quá thểtongue . Nhưng kệ, cảm xúc của mình nó linh tinh thế mờ laughing

Nghệ thuật đá đểu, đạp bằng cách nâng của HT đã lên tới đỉnh rất cao. Xin nghiêng mình ngưỡng mộ! 020
(21-12-2012, 04:21 PM)TieuChieu Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 04:13 PM)Hàn Tuyết Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 03:52 PM)Thanh Phương Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 02:49 PM)Phụng Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 11:57 AM)Hàn Tuyết Đã viết: [ -> ]Dù đã có quá nhiều cay đắng
Vẫn tin đời còn trong trắng tặng nhau
Gạn lắng niềm đau
Lọc thanh bụi bặm
Ta vẫn thấy đâu đây quen lắm
Hương quỳnh thơm ngan ngát cuối con đường
Em vẫn là thủa ấy một giọt sương
Đã trót vấn vương
Tơ dăng mạng nhện
Chỉ biết nhọc nhằn
Đợi tia nắng đến
Dù phải tan...
Giữa không gian lấp lánh ánh cầu vồng...

Hàn Tuyết (viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

Dù đắng cay nên vị đã nồng,
Vẫn tin đời còn chút trắng trong,
Tặng nhau thêm chút yêu thương nữa,
Chắc thấy lòng thêm ấm áp lòng.

Gạn lắng niềm đau, xóa ưu tư,
Lọc thanh bụi bặm, rũ vật vờ,
Đâu đây ta thấy hương quen lắm,
Đóa quỳnh thơm ngát cuối đường mơ.

Vẫn em thủa ấy một giọt sương,
Lòng ai lỡ dỡ trót vấn vương,
Con nhện giăng tơ bêm thềm cũ,
Chiều nay bỏ trốn cuối chân giường.

Chỉ biết xót xa, biết nhọc nhằn,
Đợi tia nắng chiếu rạng ngày đông,
Dù phải tan ra thành muôn mảnh,
Xin chút thiêu thân giữa cầu vồng...

(Phụng... viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

laughing

Cuộc đời sao lại quá bât công
Để cho ta một chút chạnh lòng
Người đày ta qua bao khổ ải
Kẻ tặng ai kia những trắng trong

Ai rũ giùm ai những đớn đau?
Ai thanh lọc giúp những nỗi sầu?
Người bắt ta chìm trong đêm vắng
Nhìn đóa quỳnh thơm phải lắc đầu

Em vẫn như xưa, một giọt sương
Trong vườn hoang lạ gió chẳng vương
Con nhện giăng tơ nơi tường vắng
Đêm khuya trốn biệt dưới chân giường

Đời quá xót xa với nhọc lòng
Em chờ tia nắng cuối mùa đông
Chờ hoài, đợi mãi không hy vọng
Bầm tím thân em giữa cầu vồng

(TP ... viết vu vơ - cảm xúc nghẹn bất chợt khi đọc một bài thơ thấy người ta... thích...)

Oài, thơ của Phụng huynh với của Thanh Phương mới là thơ chứ, khổ nào ra khổ đó. Đọc lại của mình, thấy khấp khểnh và tùy tiện quá thểtongue . Nhưng kệ, cảm xúc của mình nó linh tinh thế mờ laughing

Nghệ thuật đá đểu, đạp bằng cách nâng của HT đã lên tới đỉnh rất cao. Xin nghiêng mình ngưỡng mộ! 020

Ôi, Chiêu muội ơi!!!
Sao lại nỡ ngưỡng mộ tỷ chứ, tỷ đâu có oan gia gì với m mà m lại đá đểu, đạp tỷ tàn nhẫn zậy? 040
(21-12-2012, 04:29 PM)Hàn Tuyết Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 04:21 PM)TieuChieu Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 04:13 PM)Hàn Tuyết Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 03:52 PM)Thanh Phương Đã viết: [ -> ]
(21-12-2012, 02:49 PM)Phụng Đã viết: [ -> ]Dù đắng cay nên vị đã nồng,
Vẫn tin đời còn chút trắng trong,
Tặng nhau thêm chút yêu thương nữa,
Chắc thấy lòng thêm ấm áp lòng.

Gạn lắng niềm đau, xóa ưu tư,
Lọc thanh bụi bặm, rũ vật vờ,
Đâu đây ta thấy hương quen lắm,
Đóa quỳnh thơm ngát cuối đường mơ.

Vẫn em thủa ấy một giọt sương,
Lòng ai lỡ dỡ trót vấn vương,
Con nhện giăng tơ bêm thềm cũ,
Chiều nay bỏ trốn cuối chân giường.

Chỉ biết xót xa, biết nhọc nhằn,
Đợi tia nắng chiếu rạng ngày đông,
Dù phải tan ra thành muôn mảnh,
Xin chút thiêu thân giữa cầu vồng...

(Phụng... viết vu vơ - cảm xúc bất chợt khi đọc một bài thơ mình thấy thích...)

laughing

Cuộc đời sao lại quá bât công
Để cho ta một chút chạnh lòng
Người đày ta qua bao khổ ải
Kẻ tặng ai kia những trắng trong

Ai rũ giùm ai những đớn đau?
Ai thanh lọc giúp những nỗi sầu?
Người bắt ta chìm trong đêm vắng
Nhìn đóa quỳnh thơm phải lắc đầu

Em vẫn như xưa, một giọt sương
Trong vườn hoang lạ gió chẳng vương
Con nhện giăng tơ nơi tường vắng
Đêm khuya trốn biệt dưới chân giường

Đời quá xót xa với nhọc lòng
Em chờ tia nắng cuối mùa đông
Chờ hoài, đợi mãi không hy vọng
Bầm tím thân em giữa cầu vồng

(TP ... viết vu vơ - cảm xúc nghẹn bất chợt khi đọc một bài thơ thấy người ta... thích...)

Oài, thơ của Phụng huynh với của Thanh Phương mới là thơ chứ, khổ nào ra khổ đó. Đọc lại của mình, thấy khấp khểnh và tùy tiện quá thểtongue . Nhưng kệ, cảm xúc của mình nó linh tinh thế mờ laughing

Nghệ thuật đá đểu, đạp bằng cách nâng của HT đã lên tới đỉnh rất cao. Xin nghiêng mình ngưỡng mộ! 020

Ôi, Chiêu muội ơi!!!
Sao lại nỡ ngưỡng mộ tỷ chứ, tỷ đâu có oan gia gì với m mà m lại đá đểu, đạp tỷ tàn nhẫn zậy? 040

Tại người ta nói một lần khiêm tốn là bốn lần tự cao (và hơn thế nữa), rõ ràng ở đây Phụng huynh và Thanh Phương họa theo thơ Hàn Tuyết (với ý bông đùa) mà tỷ lại bảo "thơ của Phụng huynh với của Thanh Phương mới là thơ chứ, Đọc lại của mình, thấy khấp khểnh và tùy tiện quá thể tongue". Thế chẳng phải là đá xéo Phụng huynh và TP sao? 016