Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Những vần thơ bất chợt !
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Chẳng biết vì sao em lại yêu anh
lại thao thức vì một người không quen biết
Anh chỉ biết giấu nỗi đau lẳng lặng
một góc riêng tư trong cuộc đời mình

Ừ! Thì cần gì hai tiếng "giá như"
khi mọi chuyện chẳng thể nào thay đổi
khi sự thật chỉ biết trách hờn giận dỗi
khi mọi cảm thông trở nên vô nghĩa mất rồi...

Đừng bận lòng gì cho một kẻ lang thang
năm tháng trôi và xóa nhòa đi mọi thứ
bóng anh đi qua chắc sẽ là quá khứ
bởi vì em còn đó mảng trời hồng

Xin cảm ơn em! Những tháng ngày lưu lạc
giữ hộ câu thơ đã bạc trắng rồi
Nhưng đừng hỏi: "có khi nào anh nhớ..."
Anh chẳng trả lời...
và chỉ giữ mãi riêng anh thôi!
Em như hạt nắng giữa mùa đông
Muốn lén chen mây tỏa nắng nồng.
Anh như ngày rét chòang run rẩy
Biết sưởi hồn sao ấm được đây?
Em đi bó gối bồn chồn
Làm sao ngủ được (khi) thiếu hồn của em
Viễn mộng
Người có bảo, đừng chờ người quá mộng
Cánh chim phiêu đến cuối bể đầu ghềnh*

Ta vẫn biết chờ người trong viễn mộng
Cánh thư xanh tựa hư ảo đời mình
Gọi tên người vơi bớt những điêu linh
Bằng hơi thở, nụ hôn và suối tóc...

Bên vực thẳm những hố sâu vời vợi
Bờ ly tao hạnh ngộ buổi trùng phùng
Nét mực mềm uốn từng chuỗi bâng khuâng
Để muôn kiếp không hóa thành thực tại

Người hãy hiểu chút tình từ cõi mộng
Ảo trong đời nhưng thực giữa tâm ta
Nhóm ánh sáng của tình yêu huyền diệu
Sưởi cho ta từng chút ấm la đà.

*Cựu mộng như yên