Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Những vần thơ bất chợt !
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Đọc thơ ai mà lòng ta chất ngất
Đơm hoa rồi kết trái nụ tình không
Có lẽ thời gian rồi em sẽ theo chồng
Chuyện xưa cũ thả trôi theo dòng nước

Đừng ôm trong mình những cuộn trào mưa lũ
Những buồn đau đừng chất chứa trong lòng
Hay những nỗi sầu từ cái thuở riêng mang
Xóa xóa hết, để đời em phẳng lặng...

Ta hiểu em với khối tình sâu nặng
Nhưng lỡ rồi bởi một chuyến đò ngang
Em khách cuối đành đứng nhìn lẳng lặng
Kẻ sang sông có nghe nặng cõi lòng?

Nụ mới chớm vừa đã kết trái tình không
Như lá diêu bông tìm hoài mà chẳng thấy
Hay em trở về cái thuở em mười bảy?
Nhặt lá ngây thơ ướp trắng góc đời mình
Để yêu thương quay về

Bên tháng ngày xưa cũ

Con đường dù ngắn ngủi

Vẫn có tay trong tay



Để yêu thương quay về

Bên cây cầu năm ấy

Để ta nghe thức dậy

Trái tim như đơm hoa



Để yêu thương bao la

Đong đầy trong ánh mắt

Người nhìn ta ...thinh lặng

Vẫn nghe lòng ngân nga



Hãy quay về bên ta

Cùng ta đan cho phố

Một mảnh tình thật đỏ

Ấm phố cả mùa đông



Hãy về với dòng sông

Nằm nghiêng nghiêng chờ đợi

Ta và người bước tới

Khỏa nước mấy tầng mây



Ta và người cùng say

Giữa hương thơm ngày cũ

Đừng vội tìm đến rượu

Chắc gì có thể quên



Giữa góc phố vắng tênh

Ngồi ôm đàn cùng hát

Và giữ nhau thật chặt

Giữa núi rừng bao la



Tiếng nhạc cùng lời ca

Nghẹn ngào trong nỗi nhớ

Ta như người mắc nợ

Trong yêu thương vô bờ



Để yêu thương quay về

Tràn trề như thác lũ

Ta không nơi trú ngụ

Đành thả mình trôi theo

Ôi phố núi bóng chiều

Lịm hồn ta mãi mãi......
phù dung
"Em nên điểm phấn tô son lại,
Ngạo với nhân gian một nụ cười." TC

Em buồn như cỏ úa
Em về như trăm năm
Nét cười em như lụa
Xé toang đời mong manh

Ta nhìn em ngơ ngẫn
Trôi trên vết lăn trầm
Nhát chém nào xớt ngọt
Phớt qua đời lạnh căm

Về giữa lòng nguyệt tận
Em buồn như trăm năm
Ta nhìn em ứa lệ
Những vết hằn xa xăm

Linh hồn nào tê tái
Chìm dưới vũng đời sầu
Một khối hờn quạnh quẽ
Úa lên màu tàn phai

Như trăm năm về lại
Một hoàng hôn đẫm màu
Đốt từng dòng huyết lệ
Cháy bên trời mà đau

Hỡi linh hồn thiếu nữ
Thuở hồng hoang rạng ngời
Tiếng cười như xé lụa
Cắt ngang đời phù dung
Những bông hoa cò trắng
Xòe giữa nắng ban trưa
Ru lòng ta mát rượi
Những cảm xúc ngày xưa....


Hông biết nó là bông gì nữa, nhưng nó cứ gầy gầy như con cò...Mai hỏi cho ra cái tên của nó mới được happy