Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: ::: lơ ngơ lời mình:::
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44
Thi Ẩm Lâu
Đôi Khi

Đôi khi thơ đầy nước mắt
Mà tim có thấy gì đâu
Đôi khi vần không thành tiếng
Mà sao nặng trĩu tim sâu

Đôi khi mơ màng góc vắng
Tìm quên nỗi nhớ nào xa
Đôi khi rộn ràng trên phố
Lướt hoài mà ngỡ chưa qua

Ta đi theo màu áo tím
Sao quanh ngập đỏ xanh vàng
Bao nhiêu đong đầy thương mến
Rơi vào vũng xoáy man man

Ta đi theo màu lá biếc
Đôi khi nghe gió bên thềm
Vi vu bao lời tha thiết
Đưa vào giấc mộng êm êm

Đôi khi ngỡ là nắng ấm
Chợt đâu mưa gió đong đầy
Thời gian trôi hoài nhanh- chậm
Cũng tàn theo mỗi phút giây.

Hớ. 21.05.14
Chiều
Vạt nắng rớt trên vai em gầy guộc
Tiếng chuông ngân sao khắc khoải thiên trường
Phố vẫn ồn ào nhưng phố lại chênh vênh
Gió và lá giăng buồn lên mắt phố?

Lạnh!
Buồng tim run rẩy khóc
Lá xiết mặt hè khắc vết đau thương
Lời ai nói? Và mảnh đời ai diễn?
Em gượng cười. Ta biết ta thôi

Bình thường lắm! - trong tầm thường giả dối
Sự thực nào chua chát với em tôi?
Ru hời nhé! Những nỗi buồn hãy ngủ
Bờ mi ơi... rung nhẹ... xót lòng thôi
Duyên son

Giữ em một sợi tóc này
Mai về ta trả những ngày xuân xanh




Hình bóng

Ta về sương lạnh hai vai
Đường khuya trăng rọi chia hai bóng hình
Tưởng đâu trời đất vô tình
Ô hay! Trời cũng thương mình với ta.



Tương tư

Vì say cái nết hoa sen
Nên con nắng hạ ủ men suốt mùa
Ai mang sen ghé cổng chùa
Cho con nắng nhỏ mắc bùa tương tư
Phật cười trong cõi hư hư
Rằng duyên với phận rất ư...vô thường.



Chốn bụi

Mười năm sương trắng qua tay
Gió cuốn bụi đường đưa đẩy qua chân
Mười năm phố thị là thân
Hồn tôi ở trọ trước sân quê nhà.
sao anh lại buồn
để cơn mưa chiều thêm lạnh giá
lời ru em hóa đá
bẽ bàng
không vỗ về nổi giấc mơ trưa

sao anh lại buồn
để buổi chiều mùa đông lặng lờ đi ngủ sớm
bỏ con thuyền lạnh cóng
trên dòng sông
đêm tối đóng băng

anh khật khừ
ru nhớ ngủ yên
chén rượu cay có làm anh quên
nỗi nhớ?

có lẽ vì em
ngàn xưa xa mắc nợ
nên bây giờ cứ đau đáu
niềm thương…
Anh vùng dậy
Những kỹ năng
Tìm em trong giấc mơ hằng đậm sâu
Anh đè hết
Những mái đầu
Loi ngoi tranh đoạt dáng châu diễm kiều
Anh gom hết
Những lời yêu
Điên cuồng thưa gởi bao nhiêu sự tình
Anh nhận lấy
Những lặng thinh
Từ em một chút
Từ mình trăm năm.
pd
Người về bóng nắng hư hao
Đong đưa chừng đã lao xao cuối mùa
Người về nặng hạt tương tư
Ta vờ gặng hỏi: Bây chừ, khoẻ không?
Nắng ôm lúa mọc trên đồng
Tâm tư quạnh vắng chờ mong sắc vàng
Bao nhiêu cực khổ, gian nan
Chưa ngày thụ hưởng, lỡ làng cái duyên
Người đi vẽ một chiếc thuyền
Người về thở khói truân chuyên một mình
Bất ngờ, ta hỏi thình lình
Cơn mưa rào rạt trung, trinh khắp trời
pd
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44