Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: ::: lơ ngơ lời mình:::
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44
Một ngày tôi thấy tình xa lắm
đất trích chiêm bao giết mộng đầu
cố quận mắt nào buồn ngơ ngác
ân tình có xiết kịp tay không?

tôi ở xứ này heo hút gió
cố vịn tình em quên tháng ngày
đôi chân lạc lõng chen đất chợ
mắt mỏi mòn đời mưa, nắng phơi

qua rồi cái thời bừng son sắt*
ái tình như ánh lửa ma trơi
có hôm rực cháy đồng cô quạnh
gặp lúc điêu tàn đất vắng hơi

chắc xa nhau quá nên em ngại,
hay bởi già nua sợ hững hờ?
sương trắng tan dần trên lá cỏ,
nên tình từ đó cũng phai phôi?

ai đem xuân sắc đi rao bán?
hãy giữ lại tôi chút tháng ngày
mấy vạn, mấy trăm lần dâu bể
hãy đổi giùm tôi vài phút thôi!

để mai tôi ghé về nơi ấy
cố quận tương phùng một câu thơ
sống lại những chuỗi ngày son sắt
một thời tôi đã trót tan mơ.

*Ý thơ PXL: Đã qua rồi cái thời bừng ánh lửa
Vô vọng

Có những chuyện tình lan man không dứt
Có những trái tim đêm đêm thổn thức
Có nỗi nhớ nào thăm thẳm trong tim
Mong cuộc tình này nằm dưới mộ im

Có giấc mơ nào in trên chăn gối
Có bàn tay nào xua ngang tóc rối
Có phút giây nào thôi nhớ về nhau
Cho cuộc tình này giờ chẳng thương đau

Và em gục xuống tìm men xưa ấy
Mà ân tình đó tìm đâu cho thấy
Ôi, có thể nào ta chẳng hề quen
Để đến bây giờ ánh mắt không hoen...

T.B
Tưởng rằng...

Tưởng rằng ngày đã qua
Tôi tìm về đêm tối
Nào ngờ ngày chưa vội
Khép chân ở lại chiều

Tưởng rằng chuyện tình yêu
Mỗi lần là một mới
Cuối cùng chỉ rắc rối
Còn ở lại cùng tôi

Tưởng rằng người một nơi
Và tôi đây một chốn
Ai ngờ tôi phải trốn
Phải chạy chính tôi rồi

Tưởng rằng... chỉ thế thôi
Em có biết không ?
Cuộc đời là một chuỗi….
Một chuỗi dài của hỷ nộ ái ân
Của triền miên những trăn trở sang bần
Để trầy xước đời ta hoen từ đó

Ai đếm được những sẹo trầy méo mó
Mà đời kia đã tạc lên đời ta
Cho ta luôn chắt chiu những lệ nhòa
Để thấm đẫm từng mảng đời rách xước

Và em ơi…làm sao mà tránh được
Kiếp ba sinh đời anh cũng nhàu hoen
Và trớ trêu từ đó lại gặp em
Âu duyên phận hay là duyên trắc trở ?

Dẫu đời anh đã nửa đời dang dở
Vòng tay em vẫn xiết chặt niềm tin ?
Tròn trĩnh thay những vết chân kiếm tìm
Một hơi thở bình yên sau giông tố

Trên vai em bình minh dường sáng tỏ
Sưởi đời anh tan chảy những vầng đêm
Những con sóng trở lặng yên êm đềm
Cho anh tựa cả cuộc đời trên đó

Dẫu em ơi... mai sau còn sóng gió
Anh nguyện xin gửi hết cuộc đời anh
Cho tay em nâng giữ giọt an lành
Hong đời ta mát lành trên mưa nắng
LƠ NGƠ THU VỀ


Bao lần thu đã qua đây
Mà kìa lá rụng xếp dày chiều hoang?
Mây bay mấy thuở trăng tàn
Mà tình vẫn dại ngàn năm đến giờ?
Có ai sống giữa đợi chờ
Mà đêm giấu được ngu ngơ nỗi lòng?
Hanh về tuổi có buồn không
Mà nghe mưa đổ muôn trùng phố xa?
Không nhau vừa mới hôm qua
Mà nghe đắng đót như là mùa Ngâu
Cỏ may ơi, trốn đi đâu
Sao không ghim lại nửa câu thơ tình?
THU

Hạ qua thu đã đến rồi
Lá vàng theo gió cũng rời mà đi
Phải chăng gió nói điều gì?
Để cành xa lá chia ly vô tình
Mùa thu xưa ở lại
Ươm cánh lá hoe vàng
Tình yêu xưa ở lại
Cho thêm buồn mênh mang

Em hay rằng không thể
Sao chẳng cản được lòng
Em hay là tan vỡ
Sao còn buông theo sông

Mùa thu xưa còn lại
Một chiếc lá hoe vàng
Mỏng manh và ngây dại
Như em hoài đi hoang

T.B
Chiếc lá Thu phai...

Ta nghe Thu về trên cánh lá ngiêng ngiêng
Vội vã chênh chao theo phía triền gió hắt
Tôi ơi tôi…có nghe chăng lòng mằn mặn ?
Bởi Thu sang rồi mà người vẫn xa xôi

Có một mùa Thu bên mộng ước đầu đời
Ta chú dế nhỏ và em nhành sương sớm
Ta hát vang khúc thanh ca nào tình tự
Và ngắm hạt sương em tinh khôi giữa nắng hồng

Những mùa Thu đi liệu Thu có biết không ?
Ta đã gửi bao nỗi lòng trên phiến lá
Và mong ước sao một hôm nào rất lạ
Cánh lá mong manh chạm đến ngón tay người

Nhưng Thu mãi đùa trên cơn mưa nhỏ xa khơi
Nhảy tung tăng trên những miền quá khứ
Để đến hôm kia khi em thành thiếu nữ
Mà gió hanh hao chưa đả động đến chiếc lá hôm nào

Ôi …có thật là hồn sẽ nao nao
Khi những mùa Thu khẽ ướp vàng từng phiến lá
Và có chăng có một bóng người hóa đá
Giữa chiều buông ngắm từng phiến lá chênh chao

Và người ơi…người đang ở nơi nao ?
Có mùa Thu đang trải vàng chốn ấy ?
Trên tán lá và từng hạt mưa vung vẩy
Và có bao giờ người nhặt một chiếc lá vàng rơi…

Thu ơi Thu…Thu đang giữa đất trời
Rót cho ta chút nắng hồng Thu nhé
Sưởi hồn ta một chút nào quạnh quẽ
Và cho ta…gửi một chiếc lá vàng
Dưới cơn mưa chiều

Xưa ta chung đôi
bước dưới cơn mưa chiều
em níu vai anh mỗi lần qua ngõ lầy trơn trượt
giờ ngõ ấy, những ngày mưa ướt
em một mình..chân bước băn khoăn

Đường mưa trơn - em không còn tựa vào vai anh
cho em vịn
những khi gần muốn ngã..
mưa vẫn thế, nhưng giờ sao lạnh quá
từng giọt buồn băng giá
rót vào tim.

Không có anh,
như đi giữa đêm đen
trời chẳng mọc mà đèn không đủ sáng
mưa ướt đẫm con đường dài trơn loáng
em đi tìm..

Cứ mỗi chiều em đi ngang con đường này,
kỷ niệm chẳng thể nào quên..
để mỗi lần mưa rơi.. là lòng thổn thức
để mỗi lần mưa rơi... là lòng thêm chất ngất
để mỗi lần mưa rơi.. em lại nhớ đến anh nhiều,
và bờ vai cho em tựa vào gọi khẽ thương yêu..

15/09/2012
cho tôi gởi lại tình nồng
mùa thu đã rụng trên đồng tương tư

gởi người lại những cánh thư
những câu tình tự về hư ảo trời

gởi tà áo lụa buông lơi
một thời tôi biết chơi vơi tháng ngày

tóc mai từng sợi vắn dài
đem về gởi lại để người cài trâm
bên trời hiu quạnh âm thầm
gởi tôi về với tình câm thuở nào

những ngày nắng gió xôn xao
gởi người để dịu nôn nao đợi chờ

gởi ngàn lời nói bâng quơ
tôi về đứng giữa hững hờ thế nhân.
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44