Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: ::: lơ ngơ lời mình:::
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44
Chỉ vì anh và em không cùng đi một hướng
Nên thơ vô tội cứ theo hoài
Ngày buồn thả nổi miền cảm xúc
Em ở đâu? Nơi ấy, là đâu?
Có cùng anh gói ghém từng nét chữ,
Thả vu vơ chiều tím sang ngày?

Chỉ vì điều gì, chẳng cùng hướng đi?
Có lẻ ta không duyên nên chẳng đặng
Chuyện tình yêu dễ dầu gì vun vẹn
Em là em, chẳng thành nửa đời anh!

Từng ngụm cà phê trôi vào lòng anh chát đắng
Ngơ ngẩn nhìn dòng người lạ đi qua
Có em không, có bóng dáng em không?

Rỗng
Cõi riêng chỉ có mình
Miên man với những luồng suy nghĩ…
Vì anh và em không cùng đi một hướng
Nên trói đời nhau bằng những ngôn từ.

Có những vần thơ đau, nhưng em nào hay biết;
Là đời anh,
đường anh
Là ngôn ngữ riêng anh
Bất chợt về từ hướng…
không em.
Nên nỗi nhớ hóa thân, thành ngôn ngữ mơ hồ.
như lòng ta đó..
chợt buồn đôi khi..




mịt mù chi những phù vân
hồn trinh lổ chổ mấy lần khai hoa
đời đôi khi không là mơ
nằm nghe tiếng thở ơ hờ rất tim
[Hình: 15273761253697927.jpg]
Lơ ngơ buộc lại những rối ren nỗi nhớ
có lẽ kí ức vẫn chưa hề phai mờ
Em
Có chăng những mảng phù du trôi về niềm khắc khoải
Bỏ lại xa xăm trong mờ sương một bóng hình...Sleepy
người đi
tìm cuộc xưa sau






và trong giây phút chạnh buồn
vẫn uyên nguyên những mạch nguồn suy tư

người đi , người đi .. hồ như ..
hồn còn lẫn khuất trang thư ố nhàu

người đi tìm cuộc xưa sau
chắc gì ! . Thêm nụ tình đau để đời..

và trong rộn tiếng nói cười
nghe bao la giữa đất trời héo hon

April 19, 2011




hồ như...lạc lõng mất rồi
bàn tay trong vạn triệu người qua đây
hồ như...quên thật chẳng hay
có bàn tay nhỏ
đặt ngay chổ này
ơn em!
nguyên vẹn tháng ngày
giữ bàn tay nhỏ
đêm này chờ anh
Ô hay! mắt cỏ sau vành lá
Có hạt trong thanh náu mỏng manh
Vệt nghiêng ứ đọng nên trầm tích
Lóng lánh vết tình trên tháng năm

Ném ngược chén đời vào hoang phế
Đi tìm giọt buồn trên lá cây
Mới biết nơi đây lưu dấu ngọc
Kết tụ hình hài thuở sơ khai

Ta tự trói ta trong ngục tù
Nên nhìn bằng ánh mắt man di
Chiếu ngàn tia nóng từ Hỏa Diệm
Thiêu đốt đời em một sớm mai

Em đừng hoảng sợ mà tan biến
Giọt nước vô ưu chẳng biết buồn
Đừng vội nhón chân vào khe lá
Đừng nép mình theo lối cỏ hoa

Ta nên cất lại ngàn tia lửa
Để hóa vào đêm dẫu lạnh lùng
Phả từng hơi thở lên vòm lá
Ấp ủ đời em qua khói sương

Mắt ngọc kia ơi xin lắng đọng
Giữ ân tình trong sương khói say
Dù mai sẽ nói lời vĩnh quyết
Chỉ mỗi đêm nay hạnh phúc rồi










Một dạo hơi thở
Ngán ngẫm triền miên
Nặng gánh lụy phiền
Đời là bể khổ !
Theo con sông xuôi dòng
Đổ về nơi biển lớn
Ru trăm năm mơ màng
Mặn ngọt cùng hòa tan

Theo nhau qua năm dài
Đời buồn không ai biết
Nên trong ta u hoài
Một cuộc tình vừa phai

Trôi trăm năm mệt nhoài
Từ vực sâu u tối
Sông rơi trên đầu ghềnh
Thành thác lũ ca hoang

Tình buồn chìm vực sâu
Vọng lại ngàn lời đau
Thương cánh hoa vượt thác
Chết trong ngày bão bùng

Theo con sông xuôi dòng
Đổ về nơi biển lớn
Ta như thân bọt bèo
Cuối dòng tự hòa tan

Tình cũng rồi rời xa
Buồn chỉ là đã qua
Sông đổ xuôi về biển
Vì nghe tiếng gọi mời.
Em như công chúa trong cổ tích
Vừa ghé đời tôi một sớm nay
Gót hài lay động như làn khói
Thổi cả hồn tôi theo dáng say

Nắng có đong đưa triền lá biếc
Len lõi mầm yêu qua khóm cây
Chỉ là ước lệ ngàn dư ảnh
Trong buổi em về trong sớm mai

Tôi hóa đời tôi ngàn giọt sương
Đọng trên mắt lá những vô thường
Chờ mong hội ngộ cùng em đến
Trong buổi tương phùng bao luyến thương

Em là công chúa trong cổ tích
Mây vấn xiêm y chẳng gợn sầu
Bảy đường cung ảnh từ ô thước
Ngập ánh phù kiều vương tóc nâu

Tôi đón em về trong sớm nay
Mùi hương dạ thảo chưa phai nhòa
Nghìn hoa khoe sắc bên trời lạ
Gởi những ân tình theo gió say

Em là công chúa trong cổ tích
Tôi kẻ lãng du giữa đời thường
Nặng vương mùi tục nơi trần thế
Em có buồn không, có buồn không?

Tôi cánh chim di biệt ngút ngàn
Mây trời gió lộng kiếp lang thang
Phù hoa, ảo mộng tựa sương khói
Chỉ có phong trần tôi đa mang

Em như công chúa trong cổ tích
Nên hãy về đi chớ lụy phiền
Nét cười đừng để pha dòng lệ
Cõi tạm trần gian tôi đã từng

Em hãy về đi công chúa ơi!
Nhạc rung réo rắc cõi vô thường
Một giây hạnh ngộ hình như cũng
Ta với người tiên đã ngậm ngùi



ân tình dường đã hư hao
hết rồi anh - những lao xao buổi đầu
lời thơ viết chẳng tròn câu
niềm buồn tôi biết giấu đâu bây giờ?
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44