Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Chuyện làng Thi ẩm
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Cụ..diennhat mất giầy.-Valkyrjes
..phỏng theo Cụ bá chánh mất giày của Nam Cao.

...
Phải hiểu rằng cụ diennhat quý cái TAL này đến cỡ nào,cụ mới dzô Sài Gòn đi off cùng với thuộc hạ thân tín 1t2u3a4n,chứ như mấy box khác,dễ mời được cụ đấy hẳn?Cụ lại không mắng cho vô số,chứ lại thèm đi ư?Ấy thế mà mới chập tối,bọn nó đã để cho đứa nào nó xà lọn mất cái 1200 đời đầu của cụ,có chết không! Ừ thì đông người thì đông chứ,đang nhậu nhẹt,cả TAL hơn chục đứa chả lộn xộn lên à! Nhưng mà cụ diennhat ngồi một mình tận cuối bàn sát con vịt Bắc Kinh nóng hổi người ta mới bưng lên,thì còn ai dám tới gần đó?Vả riêng mình cụ diennhat có cái 1200 đời đầu đó,thì còn ai ngờ cầm nhầm của cụ?Chẳng qua lỗi tại chủ xị buổi nhậu không biết trông nom mấy thành viên, trong khi chúc rượu nhau đấy thôi.Mà ai lấy cái 1200 đời đầu ấy cũng to gan thực !Hỗn với ai thì hỗn,chứ sao được hỗn cả cụ diennhat!Thực là...trêu đúng ..gã điên!
May thay cho chủ xị buổi nhậu,tự nhiên lại biết ngay rằng cụ diennhat mất điện thoại.Chứ đợi đến lúc cụ ra về,hay vô phúc cụ lấy điện thoại để nhắn tin kết quả sổ xố,mà tìm mãi không thấy,thì không biết làm thế nào?Lại cũng may nữa,là cụ diennhat chưa biết rằng cái điện thoại của mình không cánh mà bay mất.Chứ cụ mà biết,là mệt với cụ! Xưa nay cụ chúa ghét cái thói gian giảo.Ngay như trong game cụ là bang chủ,bọn thuộc hạ trong bang mà mon men ra chợ lừa đảo được thứ gì quý giá của người ta, mà người ta tố cáo lại cho cụ,thì cụ nhất định không tha.Nhất định cụ sẽ giữ lại đồ lừa đảo,rùi chửi cho bọn thuộc hạ một trận.
Thế nên việc cụ diennhat mất điện thoại ,chủ xị sợ xanh mắt:
-Con 1200 của diennhat như nào ,hả 1t2u3a4n?
-Mới nguyên,đồ Tàu công ty,Pin được nửa ngày,mua những ngót một trăm!
+++ Độ một tuần nay,cụ diennhat bực mình vì cái điện thoại của mình nó lởm quá,1t2u3a4n nói rằng nó mới,đồ Tàu công ty,pin được nửa ngày,là 1t2u3a4n đã làm một lối văn "cổ điển" đẹp lời,chứ nếu theo giọng "tả chân" thì phải nói rằng nó đểu và cũng không có chữ nào để tả nữa!
Cái điện thoại í ,chả biết diennhat mua ở hàng cầm đồ,hay tiệm đồng nát nào.từ lúc dùng đến giờ,thay pin đã tới lần thứ bốn,mà lúc nào cũng trong tình trạng cần sạc gấp,vỏ thì trầy xước và dán keo 502 nhiều nơi.Cái nắp đã buộc chun cho chặt,nhưng nó vẫn tuột ra,vỏ sơn thì tróc gần hết.Bọn thợ sửa điện thoại phải trốn như trạch,vì lỡ không may chọc mạnh cái tua-vit,là cái máy hỏng ngay-vì tất nó phải hỏng-thì oan gia.
Nên chiều hôm ấy,trước khi đi off,cụ diennhat chải tóc,xịt nước hoa thơm lừng,mà cụ ngắm đến cái điện thoại,thì lại phát khùng lên.Cụ diennhat cầm vạt áo,nhổ tí nước miếng,lau lại cái màn hình cho đỡ mờ,nhưng cụ ngẫm,cụ lại phải nhăn mặt.
Cụ lau đi lau lại vài lượt,ra í nghĩ ngợi,rồi nhắn SMS cho 1t2u3a4n nói rằng:
-Chuẩn bị rồi đi off với tao.
1t2u3a4n xịch ngay con xích hộp mác Phượng Hoàng ngay sân,lau qua cái Gac-ba-ga,rồi đứng gặm móng tay chờ đợi.Cụ diennhat nhìn cái điện thoại,nhăn nhíu mặt,gắt:
-Tao xấu hổ vì cái điện thoại.
Thấy khí giân ngầu ngầu trên mặt cụ diennhat,1t2u3a4n gãi tai không dám trả lời.
-Tao bực lắm!Làm thế nào bi giờ?
1t2u3a4n không biết nói tiếng gì hơn là là tiếng " ừ" đỡ đòn. Nhưng cụ diennhat lại gắt:
- Tao không thể dùng cái máy này được nữa. Kệ chúng nó! Muốn off gì thì off !
Câu gắt khá lạ,các bạn nhỉ!Giá cụ là người tổ chức,hay Mạnh thường quân vụ off,thì dùng câu í được đấy.Chứ cụ bực cụ nói ra câu đó là kém "logic" wé.Nhưng mà cụ diennhat nói thực đó! Cái máy điện thoại 1200 đó cũ và lởm , là lỗi tại ..ai mà biết, nay cụ muốn thay cái khác, thì không đứa nào được phản đối.
1t2u3a4n lo lắm, nếu bảo mua dùm cho cụ cái máy mới, thì khổ mình.Vì cụ cứ ừ, nhưng không đưa tiền, nếu bảo mà không có tiền mua cho cụ,cụ lại chửi vì tội thất hứa.Cụ để cho 1t2u3a4n luống cuống một lúc, rồi mới dịu nét mặt, khoan thai vẫy lại gần, rỉ tai nói nhỏ. Đến câu chửi kết luận, 1t2u3a4n mới tủm tỉm cười, phục ngầm cụ diennhat là mưu cao, và thấy nhẹ nhàng đỡ lo đôi chút.
Ấy thế rùi hai đứa đi...
Bữa nọ Ngạo ta lò dò lên Sì phố.
Đi đứng nghiêng ngó một lát, gặp Cổ Dã Tử tập dưỡng sinh ngay Sở Thú.
Thấy Ngạo mặc áo quần lếch thếch, hai chân đóng phèn, lưng bọc thuốc rê, nách cắp guốc bèn lên giọng nạt nộ:
_ Này, này, đi đâu mà ngó nghiêng như thằng ăn trộm vậy hả?
_ Dạ dạ, "con" thấy tòa nhà 33 tầng kia cao quá, nên ngó một chút, có chiện gì vậy "Cụ"?
_ Hừ, nhà của tao ai cho mày ngó(!) mày ngó 1 tầng là phải trả tiền 1 tầng đó, có biết không hả
Chết dở, nghe nói vậy Ngạo ta phát hoảng, không biết là giá bao nhiêu một tầng, phen này không đủ tiền trả chắc ở lại lau cầu thang 33 tầng hàng ngày trừ nợ chắc sống không qua mùa tháng bảy...
_ Thế mày ngó hết 33 tầng rồi phải không? Trả tiền đi, một trăm ngàn một tầng, 33 tầng vị chi 3 triệu ba trăm chẵn chòi....
_ Dạ, "Cụ" ơi, "con" mới ngó sơ sơ, "con "mới ngó được có mười tầng thôi ạ
_ Vậy thì trả một triệu
Ngạo ta móc túi, kẻ trao, người nhận, cả hai cùng hí hửng.
Chờ cho Cổ Dã Tử đi khuất, Ngạo ôm bụng cười sặc:
_ Thằng già vậy mà nhà quê một cục, mình ngó ba mươi ba tầng, mà nói mười tầng mà nó cũng tin, chuyến này lời chắc rồi. Đúng là ông bà mình có câu: "Khôn từ thuở lên ba, dại già đầu cũng dại" hehehe...Chết cười thật....