Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Chuyện làng Thi ẩm
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Một cô gái trẻ bế một đứa bé đến phòng mạch của bác sỹ LanhDienCongTu đăng ký khám.
30p sau bác sỹ thò đầu ra gọi :
- Nguyễn Thị Bánh Xe !
- Có ạ.
- Mời cô vào.
- Cô cần khám gì ?
- Dạ nhờ bác sĩ xem giúp cháu dạo này gầy ốm quá.
- Cháu vẫn bú mẹ chứ ?
- Dạ vẫn đều.
- Được ! Vậy chị cho tôi khám.
30p sau bác sỹ ngẩng lên kết luận :
- Cháu gầy ốm là vì chị không có sữa.
- Vâng ! Bởi em là dì của cháu mà. Nhưng dù sao em cũng rất cảm ơn bác sỹ đã khám cho em ạ.

oOo

hoanggia271 ở dơ cực kì, ông ta nghe nói Đê Tiện Hội toàn dành cho người thì thích lắm. Một hôm anh ta làm 1 cái đơn xin vào Đê Tiện hội với nội dung như sau:" Tôi là người ở rất dơ nên hôm nay tôi xin vào Đê Tiện hội, bằng chứng là tờ giấy ghi đơn này tôi vừa mới output và chùi ..đ.'.t. xong"

...Hai hôm sau Hoanggia27 được hồi âm từ hội:" Xin lỗi bác, bác không xứng
đáng gia nhập vào hội chúng tôi bởi vì tất cả hội viên chúng tôi output
không bao giờ chùi đ.'t."

oOo

Để bảo vệ các chị em trong TAL khỏi bị bọn Đê tiện hội tấn công, hoaquasonkhach quyết định mở 1 khóa học về chống quấy rối tình dục cho chị em.

Sau khi đã dẫn ra rất nhiều lý thuyết, hoaquasonkhach hỏi Vũ Thiên Di trẻ đẹp nhưng rất ngây thơ:

- Muội sẽ làm thế nào nếu trên con đường mòn Thi Ẩm Lâu vào lúc đêm tối, muội gặp một kẻ có ý đồ quấy rối?

Vũ Thiên Di trả lời đầy tự tin:

- Muội đề nghị hắn tụt quần xuống.

Cả khóa học ồ lên nhưng Vũ Thiên Di vẫn nói tiếp.

- Sau đó, muội sẽ vén váy lên…

Cả khóa học lại ồ lên lần nữa.

Không chịu nổi nữa, hoaquasonkhach liền khẽ nhắc nhở:

- Này, đây là buổi học nghiêm chỉnh...của phụ nữ chứ không phải nghiêm chỉnh của đàn ông

Vũ Thiên Di mới bình tĩnh trả lời:

- Muôi nghĩ rằng một người mà vén váy lên thì sẽ chạy nhanh hơn người mà có cái quần đang tụt dưới chân.

-!!!!

oOo

Đường vắng, Lục Tuyệt đang lái xe Dream II chạy bon bon thì Lãnh Diện lái một chiếc Babetta phóng vọt lên,Lãnh Diện nghênh nghênh đầu nói:
- Có biết Babetta không?
Lục Tuyệt không thèm trả lời, cau mày vít ga bứt lên. Được một đoạn lại thấy chiếc xe "cà gỉ" kia băng băng vượt qua, cái đầu bù xù Lãnh Diện vẫn kịp ngoái sang gào:
- Có biết Babetta không...?
Lục Tuyệt chặc lưỡi phớt lờ, rồi rà phanh đi chậm lại. Đến một khúc quanh, Lục Tuyệt thấy chiếc Babetta chúi mũi vào một gốc cây, còn cái đầu bù xù của Lãnh Diện thì đang lóp ngóp dưới ruộng. Sau khi kéo hắn lên bờ, tay lái Lục Tuyệt hất hàm:
- Cậu cứ vượt lên rồi hỏi tôi câu đó là ý gì vậy?
- Ô, lại là bác đấy ư? Em hỏi vậy để nếu bác biết thì sẽ nhờ bác chỉ cho em cái phanh nó nằm ở đâu.


oOo

Bác Sỹ Hoa Chuối Hỏa Tà Nương vừa mở cửa phòng mạch thì gặp chopmat và khám với vẻ mặt rất thảm hại
- Dạ , thưa bác sĩ ... đã 1 tháng nay rồi em ko-ị-được ...
Sau 1 hồi xem xét , Bác sĩ Hỏa Tà Nương :
- Tốt rồi ... cậu về đi , và nhớ từ sau đi vệ sinh không được dùng vỏ bao xi-măng nhé

Cafe Sua và Makara phóng xe máy từ Thi Ẩm Trấn về quê . Cafe mặc áo khoác len, không cúc cũng không có khoá.
...Cuối cùng, sau khi bị gió quất mạnh quá, anh dừng lại nói với Makara:
- Tớ không thể lái xe mà gió cứ quất vào ngực thế này, khó chịu chết đi được.
Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định mặc ngược áo để ngăn không cho gió quất vào ngực.

Hai người phóng nhanh, đến khi không làm chủ được tốc độ và gặp tai nạn. Bác nông dân Lãnh Diện sống gần đó thấy vậy bèn đến báo cơ sự cho cảnh sát.
- Lúc đó, bác có thấy ai có vẻ còn sống không? - Cảnh sát hỏi
- Có, có một cậu, cho tới trước khi tôi xoay cổ cậu ấy về đúng hướng - Lãnh Diện đáp


* Tên nhân vật đã được sửa lại cho thích hợp với truyện, mong các nạn nhân thông cảm!

oOo

Ngày đầu tiên làm việc ở Đê Tiện Hội, Thiết Hoa ngồi oai vệ trên ghế, gác chân lên bàn, cầm máy điện thoại bàn gọi cho thư ký:
- Đem một tách trà lên đây! - Thiết Hoa giọng nói hách dịch:
- Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không hả? - Một giọng lạnh lùng vang lên từ đầu máy bên kia.
- Không - Thiết Hoa rụt rè trả lời.
- Ngạo Thế, Hội trưởng Đê Tiện đây! - Giọng nói quát to giận dữ.
- Thế ông có biết ông đang nói chuyện với ai không hả? - Thiết Hoa cũng hạ giọng đề phòng.
- Thế thì tốt - Thiết Hoa vội dập máy và thở phào nhẹ nhõm.


oOo

Ngày đầu tiên làm việc ở Đê Tiện Hội, Thiết Hoa ngồi oai vệ trên ghế, gác chân lên bàn, cầm máy điện thoại bàn gọi cho thư ký:
- Đem một tách trà lên đây! - Thiết Hoa giọng nói hách dịch :
- Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không hả? - Một giọng lạnh lùng vang lên từ đầu máy bên kia.
- Không - Thiết Hoa rụt rè trả lời.
- Ngạo Thế, Hội trưởng Đê Tiện đây! - Giọng nói quát to giận dữ.
- Thế ông có biết ông đang nói chuyện với ai không hả? - Thiết hoa cũng quát trả
- Không - Ngạo Thế cũng hạ giọng đề phòng.
- Thế thì tốt - Thiết Hoa vội dập máy và thở phào nhẹ nhõm.
Trong buổi giao lưu giữa Giáo Sư Đê Tiện Hội- ông Lục Tuyệt và các hội viên. Một aydada đứng lên hỏi:
- Thưa giáo sư, tại sao đàn ông quan hệ nhiều thì gọi là Đào Hoa, trong khi phụ nữ quan hệ nhiều thì gọi là Hư Hỏng ạ? Vậy có bất công quá không?
Giáo sư Lục Tuyệt trả lời:
- Chẳng có gì là bất công cả, điều đó hoàn toàn tự nhiên. Các em cứ hiểu thế này: Chìa khóa mở được mọi ổ khóa thì gọi là chìa khóa vạn năng. Nhưng nếu ổ khóa mà chìa nào cũng mở được thì gọi là gì?
- Là ổ khóa hỏng ạ- aydada tự trả lời- vâng, em hiểu rồi ạ!

oOo

Trong giờ Địa Lý vì không có bản đồ thực hành nên cô giáo Thiên Di nghĩ ra 1 cách để dạy học sinh,cô nói:
-Các em thử tưởng tượng cô là bản đồ Việt Nam.Đỉnh đầu cô là miền địa đầu của Tổ quốc Hà Giang, Chân của cô là mũi cà đất Cà Mau.....
-Hs hoanggia giơ tay hỏi: Thưa cô ,vậy Huế thì ở đâu ạ?
-Năm nay em bao nhiêu tuổi? - Cô giáo Thiên Di hỏi!
-Dạ thưa cô em 16 tuổi ạ!
-16 tuổi thì chưa được đi Huế đâu em. Ngồi xuống


oOo

Vào tiết học, cô giáo Lenne hỏi cả lớp:
- Đố các em cái gì nhẹ nhất.
Cả lớp nhao nhao, đứa bảo là sợi bông, đứa bảo tờ giấy, nhưng cô giáo đều
bảo sai. Lúc đó Lãnh Diện giơ tay phát biểu. Cô Lenne thấy vậy mới bảo:
...- Bạn Lãnh Diện hay nói bậy, cô không cho nói đâu
+ Nhưng em biết cái đó, cô cho em nói đi!

Cô lenne chờ 1 lúc, nhưng ko còn 1 ai khác giơ tay, cô đành phải gọi Lãnh Diện
- Em nói đi nhưng ko được nói bậy à!
+ Thưa cô, cái nhẹ nhất là cái "ấy" ạ

Cô giáo Lenne đỏ mặt:
- Lãnh Diện ra góc lớp đứng, quay mặt vào tường
Lãnh Diện đi ra góc lớp, nhưng vẫn ngoái lại nói:
+ Nhưng em nói đúng, cái ấy chỉ cần thoáng nghĩ về nó là nó có thể ngoi lên mà ko thể nào hạ nó xuống được.
Cô giáo Lenne lại đố:
- Bây giờ đố các em cái gì nặng nhất
Cả lớp lại rộn lên nững câu trả lời. Cafe bảo cái xe tải, Lục thì bảo quả trái đất, nhưng cô giáo đều bảo sai. Lúc đó Lãnh Diện quay lại:
+ Cô ơi, em biết đó là cái gì rồi
- Lãnh Diện trật tự, ko đư...ợc nói bậy!
+ Nhưng em nói đúng, cô cho em nói đi...
Cô lại chờ nhưng ko 1 ai giơ tay vì tò mò về câu trả lời của Lãnh Diện:
- Thôi được, em nói đi nhưng ko được nói bậy đâu
+ Thưa cô, cái nặng nhất vẫn là cái ấy. Bây giờ nó đã hạ xuống, mà hạ xuống rồi thì đố thằng nào nhấc nó lên được .

- Em ra cột cờ đứng!

oOo

Thiên Di quen với Hồ Thiết Hoa. Thiết Hoa ngày nào cũng hẹn hò đi chơi.
Bà bà của Thiên Di không thích Thiết Hoa nhưng vì thương cháu gái nên đành chấp nhận, lúc nào bà bà cũng dặn "Nó có làm gì thì cố mà giữ lưng quần nghe chửa".

Ít lâu sau không thấy Thiết Hoa đến nữa, còn Thiên Di thì hay khóc thầm...

Bà bà hỏi nguồn cơn câu chuyện thì nổi giận.

Thiên Di vừa khóc vừa thanh minh: Thì bà bà bảo con giữ chặt lưng quần nhưng hôm ấy con mặc váy thì phải làm sao?


oOo

Dạo này không hiểu sao Lãnh Diện mắc bệnh mộng du, cứ gần sáng là dậy khỏi giường đi… “mò”.
Một hôm, thấy Lãnh Diện “mộng du”, cô vợ nhắc:
- Hôm nay có mộng mãi cũng vô ích thôi, tôi đuổi con bé giúp việc đi rồi.

oOo

Thiết Hoa và Thiên Di cũng vì mến tài nhau mà cùng thề nguyền răng long đầu bạc. Đêm tân hôn , Thiết Hoa sốt ruột lắm , muốn động phòng ngay nhưng bị Thiên Di nhắc nhở:
- Lệ của nhà thiếp xưa nay đã định. Đêm tân hôn , tân lang phải tỷ thí với tân nương . Qua được 4 ải này thì mới được phép động phòng.
- Là những ải gì xin nàng nói mau.
- Đơn giản thôi mà – Thiên Di cười hì hì – Đó là thi tài Cầm – Kỳ - Thi – Họa.
- Úi zời. Tưởng gì. Mấy cái đấy ta sở trường mà. Nàng cho ta chọn đề thi trước nhé – Thiết Hoa láu cá.
- Mời chàng cứ tự nhiên . Hì hì . . .
- Ta chọn thi môn Họa trước– Thiết Hoa cười ranh mãnh - Ai vẽ nhanh mà đẹp hơn người đó thắng .
Nói xong Thiết Hoa trải ngay cuộn giấy hoa tiên ra nền nhà. Bê 1 chậu mực vào, cởi bộ y phục rồi nhúng nguyên hạ bàn vào chậu mực. Sau đó ngồi bẹt 1 phát lên tấm giấy.
- Nàng thấy thế nào ? Ta vẽ quả táo này có nhanh và đẹp ko ? Thiết Hoa cười đắc ý cười ha hả.
- Còn xanh lắm – Thiên Di bĩu môi
Nói dứt lời Thiên Di cũng thi triển y như vậy. Trên tấm giấy lại hiện ra 1 quả táo nữa.
- Ơ nàng thua ta rồi nhá – Thiết Hoa khoái chí – Quả táo của ta vẽ có cái cuống mà.
- Còn xanh lắm – Thiên Di lại bĩu môi – Chàng ko thấy quả của thiếp nó chín nứt ra kia à.
- Híc ! – Thiết Hoa kinh ngạc - Thế này thì ta chịu thua rồi. Vậy đến lượt ta mời nàng ra đề trước.
- Lần này thiếp với chàng thi môn Cầm.

…………………..

Sáng hôm sau. Nhạc phụ LanhDien di ngang qua phòng tân hôn bỗng giật mình thấy 1 gã trọc lóc ngồi thẫn thờ trước thềm. Nhìn kỹ lại té ra là tên nữ tế Thiết Hoa của mình.
- Sao con lại ngồi đây làm cái gì vậy ?
- Bện dây đàn bằng tóc thầy ạ - Thiêt Hoa nươc mắt lưng tròng - Hết tóc rồi mà vẫn chưa xong thầy ạ.
- Thôi chết rồi. Lại cái bài của mẹ nó đây mà. Sao con ko cố kiếm cái gì giống … tóc mà bện – LanhDien gợi ý – Trước đây ta cũng ăn gian thế đấy. Chỉ 2 canh giờ ta đã bện xong 2 sợi dây đàn Nhị Hồ của mẹ nó. Hề hề . . .
- Nhẵn như chùi rồi thầy ơi – Thiêt Hoa đứng dậy khóc to hơn –. Bởi lần này là cây Tam Thập Lục đó thầy ơi. Thầy xem đi.
LanhDien giương cặp mắt kèm nhèm lại gần mà dòm. Hình như có chỗ trắng mà ko phải trắng, có chỗ đen mà lại ko ra đen.
- Thôi chết. Có phải lại là cái quả táo chín không con ?
...............

Lại nói chuyện LanhDien dòm xong thì bật tiếng than :
- Thôi chết. Có phải lại là cái quả táo chín không con ?
Thiết Hoa mếu máo thưa :
- Là nó đó thầy ạ. Nói rồi đột nhiên quỳ xuống nức nở - Thầy ơi! Thầy có cách gì giúp con với. Ko qua được 2 ải còn lại chắc con chết mất.
- Con cứ bình tĩnh . Dục tốc bất đạt con ạ. Bình tĩnh mà nghe câu chuyện của ta – Lão LanhDien bùi ngùi.
…..
Chuyện xảy ra cách đây hơn 20 năm về trước.
Cũng là trong phòng tân hôn vào 1 đêm trăng sáng. Văng vẳng lại tiếng của tân nương :
- 2 đêm trước ta và chàng tỉ thí hòa nhau. Thiếp thắng môn Họa còn chàng thắng lại môn Cầm. Đêm nay thiếp lại nhường chàng lựa chọn.
- Được lắm Bánh Xe muội . LanhDien ta hôm nay sẽ chọn môn Thư pháp. Đề ra là mỗi người phải tự viết 1 chữ trong tên của mình.
- Đâu lại có cuộc thi đơn giản như vậy ? – Bánh Xe nghi ngờ
- Nàng đừng vội. Yêu cầu là ko ai được dùng bút, ko được dùng tay hay chân để viết. Nàng dám chứ - LanhDien nhếch mép cười tinh quái.
- Thiếp ko ngán, nhưng muốn xem chàng thi thố thế nào thôi.
- Là nàng tự nguyện đấy nhá .
LanhDien cười ha hả, tức thì cởi đai lưng, thi triển công phu “Hạ Bàn Trầm Mực” rồi xuống tấn vận công lắc qua lắc lại trên tờ giấy. Chừng thời gian uống cạn 1 chén trà , chàng đứng dậy cầm tờ giấy vẻ mặt đắc ý hỏi Bánh Xe:
- Nàng có thấy thủ pháp của ta viết chữ “Lãnh” này có tuyệt diệu ko? Nét chữ đúng là thế “Rồng Bay Phượng Múa”. Haha..
- Còn xanh lắm – Bánh Xe bĩu môi.
Chỉ thấy Bánh Xe xoay người lất phất tà áo thì nguyên cả chậu mực trút lên người. LanhDien còn chưa hiểu sự tình ra sao thì đã thấy tân nương của mình cúi gập người trên bàn rồi lại đứng thẳng dậy. Trong nháy mắt , tờ giấy trên bàn đã có 2 chữ :
(.) (.)
Nét chữ tròn trịa đúng là “ Thiên Địa Giao Hòa”

oOo

Lại tiếp chuyên LanhDien bồi hồi ôn lại với nữ tế Thiết Hoa câu chuyện tỉ thí của mình năm xưa. Thiết Hoa nghe xong cảm thấy bộn bề khôn tả. Tự hỏi lòng sao trên đời lại có loại văn tự thần diệu đến vậy. Nhạc mẫu quả là Đệ nhất tài nữ trong thiên hạ. Bất giác nghĩ đến phận mình đêm nay lại sa nước mắt. Quay sang nhạc phụ , Thiết Hoa cầu khẩn :
- Thầy lần này nhất định phải bày cách cho con. Nếu ko chắc con chết mất.
- Đừng lo. Ta đã có diệu kế rồi. Nhưng ta muốn hỏi con 1 câu. Con có phải là đàn ông ko?
- Thầy hỏi kỳ. Ko phải là đàn ông thì con cưới … đàn bà làm cái chi.
- À ko. Ý thầy là .. là … con có … đàn ông ko?
- Thầy sao hôm nay kỳ thế? Thầy cần đàn ông để làm gì?
- Híc! Ý ta ko phải vậy. Ta muốn hỏi là … cái món kia của con … có đàn ông ko?
- Sặc! Xưa nay trong cái thực đơn đấy của con chỉ mỗi món đàn bà thôi thầy ạ .
- Trời ạ - LanhDien quay đi lẩm bẩm 1 mình : Thằng này chậm tiêu quá. – Lẩm bẩm xong tức thì quay lại Thiết Hoa nói 1 thôi như hét :
- Ý ta muốn hỏi rằng : Thế cái vật mà chỉ có thằng đàn ông nó mới có, nó hiện đang ở trong người của con, nó có làm được cái chức năng đàn ông mà chỉ có người đàn ông chân chính mới làm được ko ?
- Trời! – Thiết Hoa kinh ngạc - Thầy đoán hay như thần. Cái này hôm nọ con mới mua ngoài tiệm thuốc. Giờ vẫn còn chưa xài nè thầy. Nói xong, Thiết Hoa rút ngay từ trong túi ra 1 cái BCS OK – Hàng xịn đấy thầy ơi.

oOo

Lại nói tiếp cái lúc thấy gã nữ tế Thiết Hoa rút cái BCS ra đưa cho mình. LanhDien thấy như sôi trong người. Thế này thì thật là quá thể. Lão đứng bật dậy , 2 tay bứt tung giải quần, chỉ xuống gào :
- Thế cái như… thế cái như. . . KHÚC CÔN này của mi thể truyền giống được không?
- Ha ha.. Con hiểu rồi thầy ơi. Hàng xịn , truyền tốt mà thầy. Ha ha… Nhưng mà … nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì ? Vấn đề gì à ?
- Ko. Ha ha ..Con thì chẳng vấn đề gì. Nhưng cái mà thầy gọi là “KHÚC CÔN” sao con trông nó … ha ha …giống … quả ớt chỉ thiên thế thầy.
Mịa! – LanhDien thầm nghĩ – May mà nó ko biết 3 ngày nay, “khúc côn” của mình nó sưng tấy lên thế này mà chưa khỏi đấy. Ko thì … Nghĩ đến đây lão quay qua dịu giọng với Thiết Hoa:
- Tốt rồi. Ta sẽ bày cho con 1 diệu kế. Chỉ thấy LanhDien ghé vào tai Thiết Hoa thầm thì : … Cứ thế … cứ thế…
………..
Đêm xuống. Trong phòng tân hôn, tiếng Thiết Hoa cao giọng :
- Thiên Di muội! Đêm nay theo lệ sẽ đên lượt ta chọn và ra đề nhé.
- Được thôi. Thiếp lúc nào cũng sẵn sàng mà. Hì hì…
- Lần này chúng ta sẽ tỉ thí môn Thư Pháp. Đề ra là mỗi người phải tự viết 1 chữ trong tên của mình.
- Đâu lại có cuộc thi đơn giản như vậy ? – Thiên Di cười tủm tỉm.
- Nàng đừng vội. Yêu cầu là ko ai được dùng bút, ko được dùng tay hay chân để viết. Nàng dám chứ - Thiết Hoa nhếch mép tinh quái.
- Thiếp ko ngán, nhưng muốn xem chàng thi thố thế nào thôi.
Thiết Hoa cao hứng nói tiếp:
- Nhưng hễ khi viết xong chữ đó thì người viết phải làm thêm 1 câu thơ có chính cái chữ đó. Nàng vẫn dám chứ ?
- Có gì mà ko dám. Hì hì ...
- Là nàng tự nguyện đấy nhá .
Thiết Hoa cười ha hả, tức thì chạy ra bê nguyên cả chậu mực hôm trước hắt ào ra của sổ. – Đêm nay chúng ta ko dùng mực để viết – Nói rôi cởi đai lưng, thi triển môn công phu tựa như Đả Cẩu Côn Pháp thượng thừa lên tờ giấy. Cũng chỉ thấy 1 vật gì tương tự như trái bắp bao tử miết miết quẹt quẹt. Chừng thời gian cháy hết 1 tuần nhang, trên tờ giấy hiện ra 1 lõ thủng mà kì lạ thay nó đúng là có hình chữ 花 . Thiết Hoa đứng dậy cầm tờ giấy vẻ mặt đắc ý hỏi Thiên Di:
- Nàng có thấy thủ pháp của ta viết chữ “HOA” này có tuyệt diệu ko? Nét chữ uy mãnh. Đúng là “Vật Trung Chi Bảo”. Haha.. – Nhìn nét mặt đỏ bừng của Thiên Di gã khoái chí ngâm nga: Hoa nhường … nguyệt thẹn… Hoa nhường … nguyệt thẹn … phòng không… ha ha… Nàng phen này chịu thua ta chưa. Cái “bánh xe” mềm xèo của nàng có mực thì còn viết được chứ ko có mực thì viết sao ? Ha ha …
- Còn xanh lắm – Thiên Di lạnh lùng bĩu môi.
Nói rồi tức thì nàng nhấc cao váy lên rồi ngồi thụp xuống cái bịch lên tờ giấy, tựa như thế Hà Mô Công. Tay trái rút tờ giấy ra. Rõ ràng trên đó có 1 lõ thủng hình chữ 人 , nét chữ yểu điệu lạ thường.
Thiết Hoa tái mặt lắp bắp hỏi : - Nàng … Nàng … Sao nàng lại viết chữ “Nhân”. Nó có phải là tên nàng đâu.
- Thiếp còn chưa viết xong mà- Vừa nói vừa đổi tư thế khép chân lại, tay trái xoay ngang tờ giấy. Chỉ nghe thấy 2 tiếng “ Chằn … chằn” như tiếng máy dập nguội. Thiên Di đứng lên sắc mặt ko đổi. Trên tờ giấy chỗ có chữ “ NHÂN” lúc nãy được chồng lên thêm 2 chữ “NHẤT”. Nhìn kỹ lại thì đúng là chữ 天 .Thiên Di lạnh lùng cất tiếng : - Chàng xem đây có đúng là chữ “THIÊN” trong chữ “Thiên Di” ko? Hỏi rồi nàng cất giọng ngâm nga:
- Đẹp- lòng - quân - tử - chổng - mông - lên - trời.
Thiết Hoa mặt mày tái mét, chén trà trên tay vừa rót còn chưa kịp uống rơi xuống đất vỡ tan. Nhưng đột nhiên như phát hiện ra điều gì, Thiết Hoa hét toáng lên :
- Nhưng nàng thua ta rồi. Câu thơ của nàng ko có chữ “THIÊN”.
- Ai bảo là ko? Vậy thiếp hỏi chàng chứ chữ “Thiên” nghĩa là gì?
- Thiên là Trời.
- Vậy thiếp vừa ngâm câu gì ?
- Đẹp lòng quân tử chổng mông lên … lên … lên…
- Đó đó. Chính là chữ đó - Thiên Di lại bĩu môi – Đã bảo rồi. Chàng hãy còn xanh lắm.
Chỉ thấy Thiết Hoa môi mấp máy được mấy cái rồi đổ kềnh ra giữa phòng.

oOo

Cuộc thi thứ 4.
…………..
Vẫn là hơn 20 năm về trước. Trong căn phòng tân hôn lúc đêm xuống, vẳng lại tiếng nói của tân nương :
- LanhDien chàng! 3 lần thi trước chàng đã thua 2. Đêm nay nếu chàng lại thua nữa thì đừng trách thiếp nhé.
- Bánh Xe muội! Lần này là lần quyết định. Ta quyết ko chịu thua nàng đâu. Vẫn theo lệ, mời nàng ra đề.
- Lần này thi môn KỲ. Thiếp với chàng sẽ đấu môn Cờ Tướng. Chàng đồng ý chứ ?
LanhDien nghĩ thầm trong bụng: “LanhDien ta đây cả đời Cầm Kỳ Thi Họa. Trong 4 thứ đó ta vẫn đắc ý nhất là môn Kỳ. Đặc biệt là cái món Cờ Tướng. Vả lại món này trong lúc chơi ko thể giở trò ăn gian được. Nàng làm sao hòng thủ thắng được ta”. Nghĩ rồi LanhDien cười sang sảng nói :
- Được! Ta đồng ý! Vậy chơi thế nào ?
- Hay lắm! Chơi thế này – Bánh Xe tủm tỉm cười – Chúng ta chỉ chơi 1 ván thôi. Thiếp chấp chàng đôi Sĩ, còn chàng chấp lại thiếp đôi Pháo. Chàng chịu ko?
- Trời ! Được lợi thế này lẽ nào ta lại ko dám chịu chứ. Nhưng chỉ e nàng thiệt thòi quá thôi. Chơi thế này cẳng khác nào nàng "tuột váy" ra đánh hay sao ? LanhDien tò mò hỏi.
- Đương nhiên là thế. Nhưng thiếp chỉ e kể cả khi thiếp tuột váy, chàng cũng ko thắng nổi thiếp đâu – Bánh Xe vẫn tủm tỉm.
- Được! Ha ha . . .Cung kính ko bằng tuân mệnh. Mời nàng!
LanhDien ung dung tiến lại ngồi xuống ghế , nơi đã có bày sẵn 1 bàn cờ. Gã khoát tay 1 cái nhấc luôn đôi Pháo bỏ ra ngoài. Tư thế rất là ngoạn mục : - Ta mời nàng !
Bánh Xe nhẹ nhàng ngồi vào phía đối diện. Cũng khoát tay 1 cái rất ngọan mục. Đôi sĩ của Bánh Xe vẫn còn nguyên trên bàn cờ. Nhưng chiếc váy của nàng thì đã tuột ra rồi. LanhDien há hốc mồm nhìn :
- Nàng đã giao hẹn với ta là chấp đôi sĩ . Sao giờ lại thế này ?
- Chẳng phải vừa rồi chằng bảo thiếp tuột váy ra đánh hay sao ? – Bánh Xe vẫn tủm tỉm – Mời chàng đi trước cho.
Khổ thân LanhDien. Cả đời gã chưa từng trải qua 1 cuộc cờ kỳ quái thế này. Tính ra, gã tự dưng bị thiệt mất 2 con Pháo mà quân sĩ của Bánh Xe thì ko hết sứt mẻ mất 1 con. Rút lui thì ko xong vì đã trót ngồi vào bàn cờ rồi. Giờ chỉ có nước đánh liều, may ra tìm được chỗ sống trong cái chỗ chết. Nhưng khổ thêm 1 nỗi nữa. Mắt gã ko sao tập trung để mà nhìn được quân tốt của đối phương. Mồ hôi nhỏ tong tong. Toàn thân nóng bừng. Chưa đầy 30 nước LanhDien bị Bánh Xe chiếu bí hết cờ.
Tàn cuộc. Gã ngồi bất động. Mắt vẫn trân trân nhìn vào cái chỗ Bánh Xe vừa đứng dậy. Miệng lẩm bẩm 3 chữ : Còn xanh lắm !
.
________________Ghép Bài_______________________
.
Màn đêm buông xuống, trong căn phòng tân hôn. Tiếng Thiên Di thánh thót :
- Thiếp vì nghe lời phụ mẫu mà để cho chàng cơ hội cuối cùng đây. Lần này chàng còn thua nữa thì chàng tự biết phải làm sao rồi chứ ?
- Ta hiểu rồi ! Thiết Hoa ta đội ơn nhạc phụ , nhạc mẫu mà tận lực cố gắng phen này. Dẫu có bại quyết, cũng ko chau mày. Mời nàng ra đề đi.
- Lần này thi môn KỲ. Thiếp với chàng sẽ đấu môn Cờ Tướng. Chàng đồng ý chứ?
- Được! Ta đồng ý! Vậy chơi thế nào ?
- Hay lắm! Chơi thế này – Thiên Di tủm tỉm cười – Chúng ta chỉ chơi 1 ván thôi. Thiếp chấp chàng đôi Sĩ, còn chàng chấp lại thiếp đôi Pháo. Chàng chịu ko?
- Trời ! Được lợi thế này lẽ nào ta lại ko dám chịu chứ. Nhưng chỉ e nàng thiệt thòi quá thôi. Chơi thế này cẳng khác nào nàng "tuột váy" ra đánh hay sao ? Thiêt Hoa cố í ra vẻ tò mò hỏi.
- Đương nhiên là thế. Nhưng thiếp chỉ e kể cả khi thiếp tuột váy, chàng cũng ko thắng nổi thiếp đâu – Thiên Di vẫn tủm tỉm.
- Được! Ha ha . . .Cung kính ko bằng tuân mệnh. Mời nàng!
Thiết Hoa ung dung tiến lại ngồi xuống ghế , nơi đã có bày sẵn 1 bàn cờ. Gã khoát tay, ánh mắt đề phòng :
- Mời nàng bỏ đôi Sĩ ra trước!
- Thiên Di nhẹ nhàng ngồi vào phía đối diện. Vừa định khoát tay 1 cái thì bỗng dưng bị Thiết Hoa chụp lại :
- Khoan đã. Nàng định tuột cái gì ta biết rồi. Ta nhất định ko chịu đâu. Nếu tuột váy ra, chắc chắn ta sẽ thua đúng không ? – Thiết Hoa đắc ý cười – Thôi thì để ta giúp nàng bỏ đôi Sĩ ra ngoài nhé. Ta sẽ thắng nàng ván này cho coi. Hehe…
Nét mặt Thiên Di thoáng chút ngập ngừng nhưng cũng rất nhanh lấy lại vẻ tươi tắn thường ngày :
- Đa tạ chàng đã giúp thiếp! – Nàng quay qua với lấy cây kiếm treo trên cột. Tia mắt tinh quái nhìn xuống nơi Thiết Hoa đang ngồi - Vậy thiếp cũng xin giúp chàng bỏ “khẩu pháo” kia ra nhé.

Nụ cười chợt tắt trên môi. Chỉ kịp thốt lên 3 chữ : Còn xanh lắm! Gã Thiết Hoa một đời khốn khổ thoắt ngã lăn ra thềm.
Cha sứ Chopmat bị lạc mất một con chim quý, ông rất buồn,
đi tìm khắp nơi mà không thấy. Cha Chopmat nghĩ chắc nó bị lạc vào nhà ai đó, vì
thế hôm sau trước lúc giảng đạo Cha Chopmat hỏi các con chiên:
- Ai trong số các con có một con chim ?
Tất cả đàn ông trong phòng đứng dậy.
...Cha sứ biết mình bị hiểu lầm, ông chữa lại :
- Ý ta là ai trong các con đã nhìn thấy một con chim...
Tất cả phụ nữ trong phòng đứng dậy
- Oh không, ai trong số các con đã nhìn thấy một con chim, không phải của mình ... eh... mà là của hàng xóm.
Một nửa số phụ nữ trong phòng đứng dậy
???!
Không không, ý ta là ai đã nhìn thấy con chim của ta!
tất cả bà sơ trong phòng đứng dậy....????


oOo

Lại nói chuyện lớp học, cô giáo lenne hôm sau giảng bài tập quán và cấu tạo cơ thểcon dơi. Như các bạn đã biết, Dơi thật ra là 1 loài động vật có vú. Vì thế mở đề, cô Lenne hỏi cả lớp:
- Các em biết loài động vật có vú nào có thể bay lượn trên không không?

Cả lớp chỉ có bé Lãnh Diện giơ tay, nhưng cô giáo Lenne lờ đi như không thấy (rút kinh nghiệm mấy lần trước ). Nhưng nhìn quanh quất không còn ai, cô lenne đang lúng túng thì thấy bé Chớp Mắt thập thò vội gọi:
- Nào chớp mắt trả lời cô nào
- Thưa...thưa cô, bạn Ngạo ... lấy đồ của em nên em giơ tay dọa đánh chứ không phải giơ tay phát biểu ạ!
- Thế Ngạo lấy gì của em?
- Dạ, lấy cái bong bóng ...bố em giấu tận đấy cặp của bố ạ! Gớm, đồ chơi trẻ con mà giấu kỹ thế!
Cô Lenne ...
- Thôi được rồi, em cho cô biết loài động vật có vú nào có thể bay trên không nào?
- Thưa cô, là...là...cô tiếp viên hàng không ạ!

oOo

Hồi mới quen nhau Chopmat có hỏi ngọc hà tiên tử:
- Ồ, chopmat, sao tay huynh to thế?
chopmat:
- Ờ, người của Đê tiện hội cái gì cũng to!
Ngọc hà:
- Ồ, chopmat, sao cổ huynh dài thế?

- Ờ, người của Đe tiện hội cái gì cũng dài!

Sau khi bái đường thành thân.Đêm tân hôn hôm đó:

Ngọc hà (ngán ngẩm): Thế mà phu quân bảo người của Đê tiện hội cái gì cũng to và dài.

chopmat (thở dài): Ta đâu có ngờ nàng cũng là người của Đê tiện hội.
Kỹ sư Điện toán Chopmat tính tình hay đa nghi, nên anh chế tạo ra robot phát hiện nói dối. Ngày chế tạo thành công, anh đem ra thử con trai.

Cậu con trai vừa đi học về Chopmat đem robot ra hỏi:

- Sao con đi học về trễ vậy?
...
- Con qua nhà bạn mượn sách về học.

Robot phát hiện nói dối, đánh cho cậu con trai một cái.

Chopmat cười:

- Đó con thấy chưa, nói dối là phải chịu phạt. Lúc bằng tuổi con, bố không dám nói dối ông nội nửa lời.

Ngay lập tức, robot đạp Chopmat ta một cái bay vào tường. Vợ Chopmat thấy cậu con trai bị đánh đòn đau bèn nói:

- Sao anh làm thế với con, dù sao nó cũng là con anh!

Robot quay qua nắm đầu bà vợ, đánh túi bụi

oOo

Bác sĩ bệnh viện tâm thần Hothiethoa tay cầm quyển bệnh án đi ngoài hành lang bỗng gặp lanhdiencongtu đang kéo chiếc bàn chải, ông liền hỏi.

- Cậu đang kéo cái gì đó ?

- Cái bàn chải thưa ông .
Lanhdien nhanh chóng trả lời .

Bác sĩ hothiethoa mỉm cười đáp.
- Tốt , cậu sẽ nhanh chóng được xuất viện .

Đợi ông bác sĩ đi khá xa LanhDien mới nhìn chiếc bàn chải nói .

- May mà tao nhanh trí nói mày là cái bàn chải không thì mày teo rồi
Tại hội nghị về kiến trúc cổ do Thi Ẩm Lầu tổ chức ở Thiamtran, sau 8 tiếng đồng hồ đem các khiếm khuyết của các công trình lớn mang ra thảo luận và phê bình (hăng hái nhất về mặt phê bình được trao cho đoàn đại biểu DeTienHoi) vào lúc bế mạc, kiến trúc sư DienNhat đã có một câu nói rất đúng và cũng rất hay:

Tôi đã đi nhiều nơi trên trế giới, và may mắn được chiêm ngưỡng các kỳ quan, nhưng theo tôi, cơ thể người đàn bà mới là một công trình kiến trúc đẹp nhất , toàn mĩ nhất mà tạo hóa đă ban cho loài người chúng ta.

Tất cả các đại biểu có mặt... trong đại hội vỗ tay tán thưởng ầm ầm, nhưng ở một góc nọ, chuyên gia NgaoThe vẫn ngồi lặng thinh. Đợi cho tiếng vỗ tay dứt hẳn, ông ta mới đứng lên dõng dạc:
- Ai bảo với ông đó là công trình toàn mĩ, là không có khiếm khuyết? Theo tôi vẫn có một sai sót, phải nói là khá lớn, khu giải trí đặt quá gần khu vệ sinh
Cô giáo OaiHuong đang đứng lớp thì bất chợt bị một cơn gió tốc ngược chiếc váy lên...
Cuộc tra khảo bắt đầu:
_ HOthiethoa, em thấy cái gì?
_ Dạ, em thấy hai cái chân cô...HuhHuhHuh
_ Hừ, thế thì em bị đuổi học 1 tuần!!!
_ Lãnh diện, em thấy cái gì?
_ Dạ, em thấy hai đùi...024024024
_ Hừ, thế thì em bị đuổi học 1 tháng!!!
Ngaothe bèn xách cặp lên:
_ Tạm biệt các bạn, năm sau tớ sẽ quay lại !!!040040040
Thấy ông nội Phụng Hoàng rất chăm chú vào cuốn sách, aydada quay sang hỏi ông :
- Ông ơi, ông đọc truyện gì thế ?

Phụng Hoàng nhẹ nhàng trả lời :
- Truyện lịch sử cháu ạ .

Với vẻ nghi hoặc, aydada ngó vào quyển truyện của ông, giọng rất bức xúc :
- Ông đọc truyện sex, thế mà ông nói dối cháu .
Phụng Hoàng lại nhẹ nhàng, vẻ mặt buồn chán :
-Với cháu... là truyện sex, còn với ông, nó là lịch sử.