Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Chuyện làng Thi ẩm
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
[Hình: 12360332723119_yume_photo.jpg]
CafeSua đại sư luôn mang trong mình hoài bão trở thành Chủ Công Đê Tiện hội, muốn vậy thì phải đê tiện hơn người. Lão Lang thang khắp năm châu bốn bể tầm sư học đạo.

Một hôm, trên đường lang thang ở Thi Ẩm Trấn chẳng may trợt chân rớt xuống vực. Trong cái rủi có cái xui, ở dưới vực sâu trăm dặm (nơi mà xưa kia biết bao anh kiệt quần lài đã ngã xuống), lão nhặt được cuốn bí kiếp cũ kỹ, bìa có ghi "Đê Tiện Bí Lục", nhìn đã biết là tuyệt kỹ đã thất truyền trong nhân gian.
Lật trang đầu tiên , quyền bí kiếp ghi rõ:

- nếu muốn học được môn này..người phải tự cung..

Vì khao khát muốn được làm Chủ Công Đê Tiện Hội..CafeSua chấp nhận...

Sau khi tự cung xong, máu chảy đầm đìa, anh ta run rẩy lật sang trang thứ 2 thì có ghi tiếp :
-nhưng không tự cung thì cũng cũng không sao.. ...

Về sau tuyệt kỹ này được lưu truyền với cái tên đã được sửa đổi “Đê Tiện uất ức bí lục “
Xẻo Xẻo là một giáo viên vật lý cho người mù có tiếng trong thành phố. Một hôm có họ trò mù Hothiethoa đến để mong Xẻo Xẻo giải thích cho rõ về thuyết tương đối.

Thay vì giải thích bằng các công thức cao siêu, Xẻo Xẻo bèn tìm cách đưa ra các ví dụ gần gũi. Xẻo Xẻo hỏi người Hothiethoa:

- Anh đã bao giờ uống sữa chưa?

- Sữa là cái gì?

- Sữa là một thứ nước trăng trắng.

- Nước thì tôi biết, nhưng trắng là thế nào?

- Trắng là màu giống như lông con ngỗng.

- Lông thì tôi biết rồi, nhưng con ngỗng thì như thế nào?

- Ngỗng là một loại chim có cái cổ dài và cong.

- Cái cổ thì tôi biết, nhưng cong là thế nào?

Xẻo Xẻo bèn nắm cánh tay của Hothiethoa kéo ra hơi khuỳnh khuỳnh và bảo: "Cong là thế này". Hothiethoa vui lắm:

- À thế thì tôi đã hiểu, theo thuyết tương đối thì sữa là thứ nước có màu như màu lông của một loài chim có cái cổ dài giống như cánh tay cong cong của một người mù nghèo khổ.
Sau nhiều ngày bên nhau, cuối cùng aydada cũng dắt được bechanh- vốn là con một giám đốc giàu có đi uống nước. Ngập ngừng trò chuyện, cả hai tỏ ra vô cùng tâm đầu ý hợp, và chuyện gì đến rồi cũng đến, chàng tỏ tình:
- Em yêu, nếu anh cưới em thì bố mẹ sẽ mua xe hơi đời mới cho anh chứ?
Bị Chảnh:
- Vâng.
Aydada:
- Bố em sẽ mua nhà cho chúng mình chứ?
Bị Chảnh
- Vâng.
Aydada:
- Và bố em sẽ cho anh làm phó giám đốc công ty của ông ấy chứ?
Bị Chảnh:
- Vâng.
Hít một hơi thở dài, Aydada nói câu quan trọng nhất, chàng quỳ xuống và nói:
- Em yêu, em đồng ý lấy anh chứ?

Bị Chảnh:
- Không!
XichHa gọi điện đến nhà Tiny, vì có hẹn trước nên bên kia vừa nhấc máy là anh chàng hỏi ngay:

- Alô! Con ếch nhỏ của anh à? Hoàng tử thông minh của em đây.

- Không! Tôi là ông chủ đầm lầy.

- Ấy chết! Cháu xin lỗi bác! Bác có khỏe không ạ?

- Khỏe để đánh nhau với ai?

- Dạ... cho cháu hỏi Tiny có nhà không ạ?

- Nó không có nhà thì là dân vô gia cư à?

- Dạ, dạ... ý cháu là Tini có ở nhà không ạ?

- Nếu không thì sao?

- Thế... Tini đi đâu ạ?

- Đến cơ quan rồi.

- Bác cho cháu số điện thoại của Tini được không ạ?

- Nó có nhiều số lắm.

- Bác cho cháu xin một số thôi ạ!

- 8...

- ... 8 rồi... mấy nữa ạ?

- Thì cậu bảo chỉ cần một số thôi mà?

- Dạ... là một số điện thoại kia ạ!

- Được, vậy thì... 8765432. Chỉ có điều thứ tự sắp xếp thế nào thì "hoàng tử thông minh" tự nghĩ ra nhé!

- Dạ... dạ... dạ... cháu... chào... bác... ạ!
Lãnh diện công tử vốn là con nhà trâm anh thế phiệt, thuở nhỏ được cưng chiều lắm lắm nên chẳng mấy khi được ra đường. Bởi lẽ Lãnh nương nương sợ con mình giao du với kẻ xấu, nên cứ nhốt miết trong nhà.

Lên năm mười ba tuổi, Lãnh diện nhà ta chôm chỉa ở đâu được mấy cuốn phòng trung bí lục nên nổi máu đê tiện, học đòi luyện công hòng lớn lên, trở thành một đại cao nhân đê tiện.

Hôm nọ, đang tha thẩn trong vườn, thấy con ong bầu vo ve chui vào cái tổ đục lỗ trên gốc cột. Bèn tò mò nhìn vào, sau đó, nhét thử chim vào coi có vừa không. Nào ngờ vừa nhét vào thì con ong nó chích cho một phát, đau điếng người khóc ré lên. lãnh nương ra biết được, chẳng những không an ủi, còn đè ra tét vào mông mấy roi vì tội nghịch dại.

Mười năm sau.....

Lãnh nhà ta giờ cao to đẹp trai, lưng năm tấc rộng chân mười tấc cao. Nhung qua tuổi cập kê từ lâu mà hổng chịu lấy vợ. Lãnh phu nhân sốt ruột sợ con mình có vấn đề gì chăng, nên hối hả dạm ngỏ, cưới vợ cho Lãnh nhà ta mặc dù bị chàng phản đối kịch liệt...

Đám cưới đã được gần ba tháng, mà đêm nào Lãnh cũng ôm gối ra phòng khách ngủ.
Lãnh diện bà xã suốt mấy tháng bị cho ngủ một mình, uất ức quá bèn méc với Lão phu nhân.
Lãnh lão Phu nhân nổi trận lôi đình bèn triệu tập Lãnh diện lên tra khảo:
_ Sao mấy tháng ròng mà con nỡ để vợ nằm phòng không gối chiếc thế kia?
Lãnh diện gãi đầu gãi tai:
_ Dạ bẩm, con sợ...
_ ...?
_ Dạ bẩm, con nhớ hồi xưa nên con sợ lắm....hu hu hu!!!
Lãnh lão phu nhân ngơ ngác:
_ Nhớ cái gì hồi xưa mà sợ?
_ Dạ, con nhớ vụ ong nó chích con hồi xưa nên con sợ, hu hu hu....!!!
_ Trời ơi, vụ ong chích năm con mười ba tuổi là tại trong đó nó có con ong, còn cái này mẹ đảm bảo là không có ong đâu mà sợ!
Lãnh diện lấm la lấm lét, bán tín bán nghi ghé đầu nghe mẹ rỉ tai một hồi. Nét mặt có phần bớt căng thẳng....

Tối ấy, phần sợ mẹ nổi giận, phần tò mò bởi sự đê tiện vẫn còn chút chút. Lãnh ta vào ngủ chung với vợ. Bà mẹ xách ngay chiếc ghế bố ngủ bên ngoài để xem ông con có dám cả gan trái lời mà bỏ trốn hay không...
Tối...
Bà mẹ nghe ngóng...
Sau đây là những lời bà mẹ nghe được:

_ Chàng ơi! Có thương thiếp không?!
_ Có!
_ Sao chàng bỏ thiếp ngủ 1 mình lâu quá thế?!
_ ...!!!
_ Tại ta sợ ong nó cắn!!!
_ Không đâu, của thiếp làm gì có ong!!!
_ Thật không?
_ Thật!!!
Im lặng một lát
_ Bốp bốp!! (Cái này là tiếng bạt tai nảy lửa)
_ Hu hu...Sao chàng đánh em? Hu hu hu....em méc mẹ cho coi...
_ Hừ hừ, mi dám gạt ta hả? Hừ hừ...
_ Hu hu, em gạt chàng cái gì đâu? Hic hic
_ Hừ hừ, Mi dám gạt ta? Hừ hừ, mi nói không có ong trong đấy, Hừ hừ, không có ong sao mà có mật hả?!!!
Bà mẹ.... ngất!