(26-01-2011, 09:23 AM)Vũ Thiên Di Đã viết: [ -> ]Cuộc đời đã quá đầy chán ngán
Vậy hãy nhìn mọi việc đơn giản hóa người ơi
Đừng để ai chơi vơi...
Đừng để ai gục ngã...
Dốc cuộc đời không thể leo vội vã
Cũng chẳng thể trơ mắt đứng nhìn
Mỗi ngày trôi qua theo ánh bình minh
Ta có sống hay không cũng thế
Ta...
đơn giản
Ta
chân thật
Chẳng có gì để mất
Kẻ nhà giàu
Người hành khất...
...như nhau...
Ai cũng có hạnh phúc...
Ai cũng chạm nỗi đau...
Ta có gì khác hơn thế chứ?...
Đơn giản quá một sớm mai nhìn lá rơi tư lự
Ta có một ngày nữa để yêu nhau....
Có những bức tranh in đậm vẻ chán chường
Mà bối cảnh chỉ thấy toàn gam màu bạc
Tôi cố pha để mang tặng đời tôi một màu sắc khác
Và cũng bởi vụng về - loang lổ vết trầm ưu
Có lúc dặn lòng: "thôi hãy cố lặng im"
Mà tô nốt quãng đời màu giông bão
Ở phía sau những chiếc mặt nạ tô màu hồng giả tạo
Là những âm thầm dìm chết một lần tôi
Chữ hạnh phúc như món hàng đắt giá
Bán quả tim chưa đủ đổi một phần
Đôi mắt ngắm cuộc đời - như kẻ lạ
Xoải bước dài - chưa cuối nẻo băn khoăn
Nếu như có ai mang rao bán một nụ cười
Chỉ cần một - tươi nguyên và trọn vẹn
Thì khoảng cách mười mấy năm được xem là vốn liếng
Tôi thà đổi một lần - thà gục chết - một lần vui
Cuộc đời ta ngang dọc những tai ương
Vai áo bạc lấm bụi đường lữ thứ
Ngày qua ngày nuốt hờn bên cốc rượu
Nghe đắng lòng cố gượng để mà vui.
Những nỗi đau không thể thốt thành lời
Khi chiếc roi cuộc đời quất vào tim rướm máu
Ta như con thú hoang cuống cuồng tìm nơi ẩn náu
Và vụng về tự chăm sóc những vết thương
Có những lúc ta muốn mình thà như một kẻ ngu
Mặc xác tình đời - cất tiếng cười ngây dại
Không cần hiểu thế nào là ngang trái
Sao thanh âm dường méo mó đến dị thường ?
Trên những cánh đồng hoang
Vắt tận chân trời là màu xanh lá cỏ
Ta ngước mắt nhìn chiều - lời thì thầm gọi gió
Biết tìm nơi nào -thanh thản phút nghỉ ngơi ?
Vó câu mòn cả đường đời
Bạc bờm chẳng thấy được bình yên đâu