Khôn thật, tiên sư nó, tưởng thanh quan chớ

truyện thứ 1:
9 h tối
Má biểu, đi Chùa với Má , nay 29 ( tháng thiếu nên coi như 30)
Đi giờ này cho nó đỡ đông. Chùa cũng gần nhà, đi bộ cũng được
Líu ríu theo má vào thắp nhang, khấn vái....
Mùi nhang, mùi trầm, mùi sen, nhài ...làm đâu óc mình như giãn ra sau những bộn bề toan tính
Lên Chùa đúng là làm tinh thần thoải mái thiệt
Hít thở sảng khoái
Bước vào nhà
Và....
Sờ tay vào túi quần
Phát hiện ra rằng cái điện thoại đã không cánh mà bay

Tội nghiệp cháu tôi. Đời sau có thơ mà rằng:
Theo mẹ lên chùa nghe mô phật
Trong chùa có nhiều mùi hay thật
Bao nhiêu phiền não tưởng bay đi
Ai ngờ sờ túi : điện thoại mất
