Previous     Next   
Category : Truyện dài
Thúy Yên truyền kỳ truyện
Tác giả : Bách Diệp
Hồi 15:
Đường Môn Sát Thủ, Mưu Sâu Kế Hiểm
Thúy Yên Kiều Nữ, Thuận Nước Đẩy Thuyền

Lại nói về Hà Mộ Tuyết dưới kiếm Khâu Anh sấm vang chớp giật thì cầm chắc phen này khó lòng quay về Thúy Yên môn, ngờ đâu được cao nhân Đường Môn trợ thủ hóa nguy thành an, lòng bèn cảm tạ vô ngần, nhưng chẳng thấy bóng dáng ân nhân ở phương nao, bèn chắp tay thi lễ, tỏ lòng ngưỡng vọng tạ ân.

Ngay lúc đó, vó ngựa nhẹ nhàng cất bước, từ phía bụi rậm thâm u dần dần hiển hiện sắc đỏ hổ phách của Xích Thố địu trên lưng một hắc y hán tử hình dong phong lưu, mày rậm, trán cao, sung mãn nội lực, Bạo Vũ Lê Hoa Châm vẫn lăm lăm trong tay, rất ra dáng một hảo hớn giang hồ, phong thái có 7 phần cao ngạo, 3 phần thâm trầm khó hiểu.

Ngẫm thấy ân nhân đã lộ diện, Hà Mộ Tuyết vội thi lễ:
- Đa tạ huynh đài đã kịp thời xuất thủ, giúp tiểu nữ thoát khỏi vòng nguy khốn.

Trong lúc, Hà Mộ Tuyết thả lỏng tinh thần thể hiện sự cảm kích, bỗng vòng xoáy Bạo Vũ như cơn bão tố mạnh mẽ, dồn dập, ùa đến phủ lấy toàn thân nàng. Bất ngờ trước biến cố nhưng quả không hổ danh môn hạ Thúy Yên khinh linh, uyển chuyển, nhanh nhẹn phi thường, nàng như cánh hoa nhẹ nhàng búng mình thăng thiên, né tránh lưới mưa Bạo Vũ, oái ăm thay, vẫn bị những mảng chong chóng quét trúng ngang chân, cảm giác ngưa ngứa, nhìn xuống thấy máu thâm đen ứa ra, biết rõ vũ khí có tẩm độc, Hà Mộ Tuyết vội thi triển võ công trấn phái Băng Cốt Tuyết Tâm lưu chuyển xuống để cô lập và đóng băng vết thương, không để chất độc theo đường máu lay nhiễm cả cơ thể.

Buông mình chạm đất, ánh mắt Hà Mộ Tuyết vừa tức giận vừa ngạc nhiên:
- Ngươi là ai? Tại sao vừa cứu nguy, chưa chi đã giở trò ám hại?

Hắc Y Hán Tử đến giờ khắc này mới lên tiếng cười vang:
- Ha ha, mỹ nữ đã trúng phải Độc Tâm Tuyệt Mệnh của bổn gia, qua hai canh giờ nữa độc dẫn đến tim sẽ hóa thành quỷ nữ, ta ngại ngần gì mà không cho nàng biết rõ thực hư, đặng xuống dưới âm ty cũng làm 1 con ma minh bạch.

Đoạn quét tia nhìn lạnh giá về phía Hà Mộ Tuyết tỏ vẻ nuối tiếc:
- Chậc, coi như là món quà đưa tiễn cho một đấng giai nhân kiều mỵ sớm du hồn địa giới vậy, ha ha.

Hà Mộ Tuyết nghe thấy giọng điệu nhạo báng của hắn ta thì vô cùng tức giận, nhưng vẫn bình tâm tính kế: “Hắn cứ ngỡ kịch độc sẽ mau chóng dẫn đến tim nhưng không ngờ ta đã nhanh tay cô lập chất độc này, phải tìm cách kéo dài câu chuyện, thừa lúc hắn không chú ý mà tính bề thoát khỏi chốn hiểm địa này.”

Ý đã quyết, nàng nhăn mày tỏ vẻ đau đớn, trán rưng rưng mồ hôi:
- Ngươi… ngươi thật quỷ quyệt! Ta cứ thắc mắc, không hiểu vì sao lại tốn công cứu ta? Tại sao lúc nãy không để đạo sĩ thúi kia giúp ngươi chu toàn cho đỡ tốn sức?

Hắc Y Nhân cười thỏa mãn:
- Rất đơn giản! Bởi ta muốn Thúy Yên môn biết rằng, chính Đường Môn đã hạ sát môn đệ Thúy Yên, đó không phải là sản phẩm của Côn Lôn!

Hà Mộ Tuyết nghe thế thì ngạc nhiên:
- Hóa ra ngươi muốn vu oan giá họa cho Đường Môn, đặng gây xích mích giữa Thúy Yên và Đường Môn ư?

Hắc Y Nhân nhìn chầm chầm vào khuôn mặt xinh tươi mỹ miều trước mắt, bông lơn:
- Thật đáng tiếc! Xinh đẹp nhường này lại phải đoản thọ! Mặc dù thương hoa tiếc ngọc, nhưng kế hoạch đã định, đành có lỗi với giai nhân vậy, ha ha.

Hà Mộ Tuyết trợn mắt thách thức, hán tử thấy thế thì càng thích thú:
- Cho nàng biết cũng không sao, vì xác chết dù có biết nhiều cũng chẳng thể nói năng được gì. Đúng là ta muốn Thúy Yên và Đường Môn quyết tranh sống chết, thù sâu hận lớn càng tốt, chỉ có điều 4 chữ “vu oan giá họa” thì dùng không đúng nơi lắm, ha ha.

Mặc dù câu trả lời của Hắc Y Nhân hơi khó hiểu, nhưng Hà Mộ Tuyết chủ ý chỉ muốn lôi kéo thời gian nên vội xoay qua câu chuyện khác:
- Lúc nãy, ngươi rõ ràng nắm tiên cơ, thừa sức kết liễu mạng sống của gã họ Khâu kia, tại sao lại tha mạng cho hắn? Không sợ thả hồ về rừng ư?

Hắc Y Nhân vẫn không hề rời ánh mắt khỏi khuôn mặt kiều diễm của giai nhân, thủng thẳng đáp:
- Thứ nhất, ta không muốn gây hiềm khích với Côn Lôn phái. Thứ nhì, ta có tha mạng cho hắn thì sau này mới có kẻ làm cái loa nhanh chóng lưu truyền thông tin “Nữ đệ tử Thúy Yên bị hạ sát dưới Bạo Vũ Lê Hoa của Đường Môn” chứ?

Hà Mộ Tuyết gật gù:
- Khen cho mưu đồ thâm sâu của ngươi! Nếu đã muốn giết ta thì sao không mau ra tay? Còn chần chờ chi nữa?

Hắc Y Nhân lắc đầu:
- Sớm muộn gì nàng cũng ra đi, đi muộn một chút cũng không ảnh hưởng tới đại cuộc. Vả chăng, nàng không những tuyệt sắc thoát tục mà giọng nói cũng êm đềm thướt tha, trò chuyện với nàng khiến ta rất hứng thú, ha ha. Chưa kể đến, ta có một sở thích rất thú vị. Vì vậy, chẳng muốn nàng chết sớm tí nào.

Hà Mộ Tuyết chau mày:
- Sở thích thú vị?

Hắc Y Nhân khề khà:
- Cảm giác nhìn ngắm một con chuột cố sức vùng vẫy trước giờ khắc tuyệt mệnh mới tuyệt vời làm sao.

Hà Mộ Tuyết sắc hoa run run:
- Tàn bạo!

Hắc Y Nhân nháy nháy mắt:
- Cảm giác của Mèo khi nhìn thấy cảnh Chuột quần quại trong tuyệt vọng mới thú làm sao, ha ha.

Nén nỗi kinh tởm vào trong, Hà Mộ Tuyết cố gắng khơi chuyện:
- Ta vẫn không hiểu, ngươi có thù oán gì với Thúy Yên, tại sao lại muốn khuấy động phong ba giữa Thúy Yên và Đường Môn?

Hán tử không hề e ngại, ngang nhiên trả lời:
- Thù oán thì không! Chỉ là ta muốn một mạng Thúy Yên đổi lấy một mạng Đường Môn thôi!

Hà Mộ Tuyết nghe hán tử đáp lời mà lơ mơ:
- Ngươi nói sao? Thúy Yên môn đã hạ sát một bằng hữu của ngươi, nên ngươi muốn ta đền mạng sao?

Hắc Y Nhân lắc lắc đầu:
- Ngược lại! Ta muốn vì cái chết của nàng sẽ khiến Thúy Yên phải ra tay kết liễu tên Đường Môn đang vãng lai ở Thúy Yên môn, hì hì.

Hà Mộ Tuyết tỏ vẻ khó hiểu:
- Tên Đường Môn nào vãng lai ở Thúy Yên?

Hắc Y Nhân nhát gừng từng tiếng:
- Đường… Nhất… Trần!

Hà Mộ Tuyết thầm nghĩ: "Có lẽ Đường Nhất Trần đến bổn môn sau khi mình đã xuất môn… Nguy rồi, phải mau thoát khỏi nơi này để còn trị độc, vết thương bị đóng băng quá lâu sẽ bị hoại tử, phải mau chóng rả băng thôi..."

Đoạn, nhìn thẳng vào mắt Hắc Y Nhân, chầm chậm thốt:
- Thiếu chủ Đường Môn Đường Nhất Trần có gây thù chuốc oán với ngươi ư?

Hắc Y Nhân trầm ngâm ra vẻ suy tư, sau đó lên tiếng đáp:
- Không! Ngược lại, hắn rất tốt với ta, chỉ có điều, trên con đường ta đi không thể để hắn làm vướng chân!

Hà Mộ Tuyết quét tia nhìn giá lạnh như xoáy thẳng vào tâm trí Hắc Y Nhân:
- Ngươi là ai?

Hán tử cười vang:
- Nàng thử đoán xem?

Hà Mộ Tuyết cười cười:
- Không cần đoán, ta thừa biết ngươi là ai rồi!

Hắc Y Hán Tử trầm trồ:
- Wao! Thông tuệ đến thế cơ à? Thế theo nàng, ta là ai?

Hà Mộ Tuyết vừa nhăn mặt vừa cất lời có vẻ rất khó khăn để nói cho trọn câu:
- Ngươi và Đường Nhất Trần… thân nhau… chân truyền Đường Môn… của ngươi… khá vững… lại sợ Đường Nhất Trần… cản trở bá nghiệp của mình… ngươi là… Đường… Bất…

Hắc Y Nhân nghe đến đó thì chột dạ:
- Mỹ nhân quả rất thông tuệ, lập luận khá logic! Ta có lời khen đấy!

Đoạn cười nham hiểm:
- Hì hì, độc đã ngấm vào tim rồi à? Giây phút này mới thú vị làm sao.

Hà Mộ Tuyết chưa nói hết câu đã thở dốc, nhưng không gượng nổi vì sức lực tiêu tán, dáng hoa lảo đảo, liêu xiêu, ngã về phía sau, muốn té nhào xuống đất.

Hắc Y Nhân càng ngắm càng đắc ý cho con Chuột sa cơ thất thế. Khoái chí đến nổi cười… tít mắt! Bỗng, với một tư thế mỹ miều như thiên nữ giáng trần, nàng búng cong mình về phía sau, nhẹ nhàng yên vị trên lưng Phiên Vũ, như hiểu được sự cấp bách, nguy khốn của nữ chủ, Phiên Vũ ra sức trổ thần uy, vó câu thanh thoát, xé gió bạt lao, nhắm thẳng phía trước vụt biến.

Đường Môn hán tử mặt mày biến sắc, vội thúc Xích Thố đuổi theo, không quên tung giăng mạng lưới Bạo Vũ, hòng kết liễu yêu nữ Thúy Yên càng sớm càng tốt. Nhưng, Phiên Vũ quả đích thị lương câu thần mã, đua cùng gió trời mà lướt, bỏ xa những mảng chong chóng mịt trời cùng đám bụi mờ mịt xông pha, an nhiên đưa chủ nhân rời khỏi chốn hiểm nguy một cách thảnh thơi.

Cùng lúc búng mình lên lưng ngựa, Hà Mộ Tuyết đồng thời rả đông vết thương để da thịt mình không bị hoại tử, cũng như uống vội 3 bình tiên thảo lộ - thiên dược bí truyền của bổn môn, và dẫu lướt mình xé gió theo lưng ngựa, nàng cũng tịnh tâm nhập công, hầu luân chuyển tiên dược tỏa khắp cơ thể, ngăn chặn kịch độc phát tán. Trước khi vận công, điều hòa khí thể, nàng không quên mỉm cười, thầm thì: ”Dương Hồ ơi Dương Hồ, kế sách này cũng từ chàng mà ra.” ^_^

Biết mình vụt mất con mồi, Hắc Y Nhân giận dữ: ”A đầu thật ghê gớm! Dám dở trò qua mặt bổn gia! A đầu cũng chẳng qua là con chuột nhắt, sẽ đến ngày nằm gọn trong nanh vuốt của ta”, rồi nắm chặt bàn tay thâm hiểm: ”Nhất Trần ơi Nhất Trần, nhất định tiểu đệ sẽ giúp huynh sớm nhập Quỷ Môn Quan, ha ha.”



First   Previous   10   11   12   13   14   15   16   17   Next   Last