Sinh thời, Hoàng Vỹ Nhiên rất ưa nịnh. Lúc vui, bạn bè hay ví ông sánh ngang với Hoàng Cầm, ông lấy đó làm thích thú lắm ! Hoàng Cầm vốn có bài thơ " Lá Diêu Bông" nổi tiếng, Vỹ Nhiên cũng viết bài "Chị về bến cũ mưa sa". Có người hỏi, "chị" của ông và "chị" của Hoàng Cầm có gì khác, ông cười hào sảng :
" Chị của Hoàng Cầm thì "đi" và tình hết. Thật là tầm thường. Còn "chị" của tôi thì về. Ấy mới là cao."
Lại nghe có chuyện, khi Hoàng Cầm bệnh nặng, có phóng viên tờ báo nọ tới thăm. Nằm trên giường bệnh, Hoàng Cầm than thở rằng trời sinh bản tính phong lưu, nên đã ngoài tám mươi xuân, vẫn yêu đương chưa thoả :
"Nếu anh còn trẻ như năm ấy,
Quyết đón em về sống với anh.
Những khoảng chiều buồn phơ phất lại
Anh đàn em hát níu xuân xanh."
Hoàng Vỹ Nhiên nghe câu chuyện, nhếch mép.
Rồi có lần, ông cũng bệnh nặng, tưởng như gần đất xa trời. Có vị phóng viên của tờ báo nọ tới thăm viếng, ông than thở :
"Ngu ngơ ai biết mình vô tội,
Một thoáng chơi vơi đã vĩnh hằng."
Ông bảo, dù phong lưu lãng tử, cũng phải sống có nhân cách. Lãng tử mà vài ba bến như Hoàng Cầm, thật trái với luân thường đạo lý. Phải như ông, chung thủy một vợ, dẫu có yêu thương trăng hoa cũng chỉ nên để trong hồn thơ :
"Hỡi người ôm mối tình si
Thương em biết nói câu gì cho khuây !"
Sau bận ấy, ông dần khỏe. Vợ ông đọc bài báo của anh phóng viên mới gạn hỏi ông, rằng vị cô nương nào mà mà được ông thương đến độ "biết nói câu gì cho khuây" thế ? Ông rụt rè : Sở trường của mình là đá đểu. Ấy là mình đá đểu Hoàng Cầm vậy thôi...!
....
Mấy hôm sau nghe đâu mộ phần của Hoàng Cầm bị bung nắp.
Tò mò, lão Chớp đưa ngay 1 bộ sách. Cô bò vừa liếm 1 phát đã nôn thốc nôn tháo!
- ấy chà chà! Bác này đầu độc em đấy à? Cái này ngoài "đê tiện bí lục" còn bộ sách nào thối đến thế!
Vỹ Nhiên viết không nhiều. Ông chỉ viết khi tìm kiếm được điều gì mới mẻ, hoặc giả khi thấy có người lòi đuôi, hở họng ông mới túm lấy, mới thọc ngón tay vào. Văn chương, với ông chỉ như cuộc dạo chơi.
Có người khuyên ông, sao ko viết sách ? Với tài năng như ông, phải viết sách mới đỡ phí phạm, mới có di sản để lại cho hậu thế. Vỹ Nhiên lung lắm ! Ông tự nhủ, Lã Bất Vi năm xưa có Lã Thị Xuân Thu, kết tinh văn hóa ngàn đời, để lại tiếng thơm muôn thuở. Lao Ái lại có Lao Thị Đại Điển. Ông có thể chẳng bằng Bất Vi, nhưng sao có thể thua Lao Ái được? Vả lại, Hoàng Cầm còn có đến mấy tập thơ nữa kìa.
Và, Vỹ Nhiên bắt đầu viết sách. Ông đặt tựa cuốn sách theo tên mình : Hoàng Vỹ Đại Điển.
Sở trường đá đểu, cuốn sách của ông bao trùm những tinh hoa đá đểu, truyền tải những cái đểu trong thiên hạ. Để cho lớp hậu thế sau này, biết mà tránh, mà học hỏi, mà bớt đểu hoặc ...đểu hơn ông. Cuốn sách thật hữu ích trong việc làm ăn, giao lưu quan hệ. Vỹ Nhiên lấy làm hãnh lắm.
Có lần, người bà con xa đàng vợ, ở tận bên Lào sang chơi. Thấy sách của ông, đọc dù chẳng hiểu gì cả, cũng xin một cuốn đem về. Gọi là lấy le, được tiếng là bà con với nhà văn vĩ đại người Việt. Rồi xin được dịch cuốn sách sang tiếng Lào, gửi cho Vỹ Nhiên một bản. Vỹ Nhiên lại được một phen nở mày nở mặt.
Bạn thân của ông, Đại Thi Hào Lãnh Diện tới thăm, ông mang ra khoe, rồi bảo :" Ngạo Thế mới chỉ đọc qua Kinh Dịch, rồi bói toán loe ngoe vài ba chữ, đã được người đời xây lăng. Còn tôi, đã xuất bản biết bao nhiêu đầu sách. Người ta dịch sách của tôi sang đủ thứ tiếng. Nói như Xuân Diệu, thì tôi đã là người của công chúng, tôi đã thuộc về nhân loại. Sau này, người ta sẽ dựng tượng đài tôi khắp nơi nơi. Sẽ tôn thờ tôi như bậc Danh Nhân Văn Hóa."
Dẫu cùng tham gia Thi Ẩm Văn Đoàn, nhưng Vỹ Nhiên chẳng ưa gì Hòa Thượng Si Tình. Mấy lần ông cố tìm cái hở, để túm. Nhưng Hòa Thượng Si Tình vốn kín đáo, cẩn trọng. Rồi một lần, dựa lúc si quá hóa dại, Vỹ Nhiên dơ chân đá đểu, làm Hòa Thượng Si Tình phạm giới. Tỉnh ra thì đã muộn, Hòa Thượng Si Tình chỉ cầu cái chết để rửa oan ức, ông cười khẩy :" Nếu mỗi hòa thượng sau khi phạm giới đều muốn chết, thử hỏi trên đời còn có bao nhiêu tên hòa thượng ?"
Từ dạo ấy, Thi Ẩm Văn Đoàn mới có câu :
Thi Ẩm ai đểu bằng Nhiên,
Rảnh chân bốc chữ đá xiên cả lầu.
( Trích " Hoàng Vỹ Nhiên toàn tập - NXB Hội Đê Tiện" )
(23-03-2011, 10:40 PM)A Tử Đã viết: [ -> ]Vỹ Nhiên viết không nhiều. Ông chỉ viết khi tìm kiếm được điều gì mới mẻ, hoặc giả khi thấy có người lòi đuôi, hở họng ông mới túm lấy, mới thọc ngón tay vào. Văn chương, với ông chỉ như cuộc dạo chơi.
Có người khuyên ông, sao ko viết sách ? Với tài năng như ông, phải viết sách mới đỡ phí phạm, mới có di sản để lại cho hậu thế. Vỹ Nhiên lung lắm ! Ông tự nhủ, Lã Bất Vi năm xưa có Lã Thị Xuân Thu, kết tinh văn hóa ngàn đời, để lại tiếng thơm muôn thuở. Lao Ái lại có Lao Thị Đại Điển. Ông có thể chẳng bằng Bất Vi, nhưng sao có thể thua Lao Ái được? Vả lại, Hoàng Cầm còn có đến mấy tập thơ nữa kìa.
Và, Vỹ Nhiên bắt đầu viết sách. Ông đặt tựa cuốn sách theo tên mình : Hoàng Vỹ Đại Điển.
Sở trường đá đểu, cuốn sách của ông bao trùm những tinh hoa đá đểu, truyền tải những cái đểu trong thiên hạ. Để cho lớp hậu thế sau này, biết mà tránh, mà học hỏi, mà bớt đểu hoặc ...đểu hơn ông. Cuốn sách thật hữu ích trong việc làm ăn, giao lưu quan hệ. Vỹ Nhiên lấy làm hãnh lắm.
Có lần, người bà con xa đàng vợ, ở tận bên Lào sang chơi. Thấy sách của ông, đọc dù chẳng hiểu gì cả, cũng xin một cuốn đem về. Gọi là lấy le, được tiếng là bà con với nhà văn vĩ đại người Việt. Rồi xin được dịch cuốn sách sang tiếng Lào, gửi cho Vỹ Nhiên một bản. Vỹ Nhiên lại được một phen nở mày nở mặt.
Bạn thân của ông, Đại Thi Hào Lãnh Diện tới thăm, ông mang ra khoe, rồi bảo :" Ngạo Thế mới chỉ đọc qua Kinh Dịch, rồi bói toán loe ngoe vài ba chữ, đã được người đời xây lăng. Còn tôi, đã xuất bản biết bao nhiêu đầu sách. Người ta dịch sách của tôi sang đủ thứ tiếng. Nói như Xuân Diệu, thì tôi đã là người của công chúng, tôi đã thuộc về nhân loại. Sau này, người ta sẽ dựng tượng đài tôi khắp nơi nơi. Sẽ tôn thờ tôi như bậc Danh Nhân Văn Hóa."
Dẫu cùng tham gia Thi Ẩm Văn Đoàn, nhưng Vỹ Nhiên chẳng ưa gì Hòa Thượng Si Tình. Mấy lần ông cố tìm cái hở, để túm. Nhưng Hòa Thượng Si Tình vốn kín đáo, cẩn trọng. Rồi một lần, dựa lúc si quá hóa dại, Vỹ Nhiên dơ chân đá đểu, làm Hòa Thượng Si Tình phạm giới. Tỉnh ra thì đã muộn, Hòa Thượng Si Tình chỉ cầu cái chết để rửa oan ức, ông cười khẩy :" Nếu mỗi hòa thượng sau khi phạm giới đều muốn chết, thử hỏi trên đời còn có bao nhiêu tên hòa thượng ?"
Từ dạo ấy, Thi Ẩm Văn Đoàn mới có câu :
Thi Ẩm ai đểu bằng Nhiên,
Rảnh chân bốc chữ đá xiên cả lầu.
( Trích " Hoàng Vỹ Nhiên toàn tập - NXB Hội Đê Tiện" )
Tiểu tăng 1234 đi qua, trông bút tích trên vách của nửa xăng nửa nhớt A Tử bèn tiện tay nhặt nửa cục gạch lên bôi xóa, thành ra:
Lầu thi ai đểu bằng ông
Rảnh chân lấy gạch viết xôn xao lầu.
Hôm họp khu phố bình bầu gia đình văn hoá xong.A Tử mặt rầu rầu đi về mà chả hiểu sao gia đình mình không được bầu chọn văn hoá trong khi trong ấm ngoài êm.Chớ hề có tiếng chửi thề hay cãi nhau.A Tử ấm ức bèn qua nhà ông tổ trưởng tổ dân phố hỏi cho ra ngô ra khoai.
_Này ,ông xét khía cạnh nào mà không bầu cho tôi.
_ Nói thật với quan anh chứ nhà quan anh cứ mỗi khuya là xem phim đồi truỵ.Hàng xóm ai cũng than phiền .Thế mà quan anh đòi cấp bằng gia đình văn hoá.
_Ơ nhà em có đầu máy đâu mà xem mấy thứ ấy.Vi tinh càng không.Bác bảo thế là oan cho em.
_ Điêu ..tối nào tối nào tôi cũng nghe rên ầm ầm
Phân bua chả được.A Tử thả bộ về rồi chợt buộc miệng:
Chết..Mụ vợ hại ta rồi!!