Hồn Lang Trở Về Âm Giới (3)
NGHỀ CHO VAY
Trong xã hội, cảnh đời khác biệt
người giàu sang, kẻ thiệt là nghèo
nghề không, nhà trống cheo leo
đói cơm, thiếu áo, hắt hiu cái nghèo
Muốn kiếm sống, không trèo lên được
vốn, tiền đâu để vượt qua sông?
làm ăn kiếm chút ít đồng
bát cơm, manh áo, đêm đông lạnh lùng!
Xoay trở mãi một vùng rộng lớn
chỉ chờn vờn! ai giúp, ai cho!
may nhờ có kẻ vay cho
số tiền tạm đủ, lên đò sang sông
Mùa đông nầy, giường rộng, chăn bông
niềm cảm xúc, tấm lòng nhớ mãi
nhờ người cho mượn tiền vay
cảnh đời bế tắc, hôm nay chẳng còn!
Có những cảnh héo hon, sầu khổ
bệnh nguy nan, chẳng chỗ giúp cho
nhờ người bạc góp chuyến đò
qua sông cứu mạng, hết lo ngặt nghèo!
Đêm sương lạnh, buồn theo gối chiếc
cuộc tình duyên, chẳng biết làm sao?
tiền đâu đủ cưới cô dâu
cũng nhờ bạc góp, vẹn câu chung tình!
Tiếng gà dứt, bình minh thôi thúc
chiếc xe hư, gặp lúc khó khăn
nhờ người tiền góp giúp năm
cho tôi mượn bạc, thoát trăn trở tình!
Tháng nầy đến, gọi mình tiền điện
đã hết tiền, chẳng tiện nói ra
nhờ người tiền góp giúp qua
nhà tôi còn điện, đi ra, đi vào
Thôi rồi chết! biết sao? rớt mất
vốn với tiền đã thật không còn
nỗi lòng khổ sở, héo hon
may nhờ bạc góp vẫn còn ở đây...
Tốn phần lãi cho vay, công, vốn
đã hài hoà ở chốn làm ăn
nếu như mắc mỏ quá phân
làm sao người mượn được phần mưu sinh!
Chưa kể đến hành trình quy luật
lẽ tất nhiên rơi vực tiêu tàn
cho vay lãi suất phũ phàng
không cần phán xét, tự tan mất rồi!
Trong cảnh sống, gặp thời nguy khốn
biết tìm đâu có vốn cứu nguy?
đến ngay tiền góp tức thì
dù ô sẳn đó, xá gì nắng mưa!
Nghề bạc góp sớm trưa kiếm sống
cũng là ân, che bóng giúp đời
vượt qua nắng gió tả tơi
người nghèo, khốn khó, có nơi che mình!
Mong nhân thế sự tình cạn xét
đừng vội vàng"xét nét cái nghề"
chỉ người chớ việc không hề
đừng chê canh dở chỉ vì con sâu!
Cho vay tốt xấu thế nào
chỉ do nhân cách, sắc màu người cho!
cho vay nên ví như đò
giúp người bước xuống, nhờ đò sang sông
Đến nơi cảnh của bên sông
là do người đến chớ không tại đò
phê bình, phán xét đắn đo
để không lỗi đạo với đò với sông!
Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (4)
LỜI CỦA GIÓ
Đừng uống, người ơi, đừng uống nữa
Men nồng phôi lãng tạm mà thôi
Tan rồi lại trở về bao nhớ
Quằn quại tâm hồn, ngất tả tơi
Mấy ai vẹn sống giữa dòng đời
Mãi ánh trăng vàng, mãi sáng soi
Chẳng rã đêm tàn, vầng bóng nhạt
Trả về cô tịch, một chơi vơi
Và có mây nào chẳng cánh bay
Trôi về xa thẳm mịt mờ phai
Từng con sóng gợn ngàn năm lộng
Cũng một chiều thu tỉnh lặng hoài
Hoa xuân rực rỡ dưới vầng đông
Sắc thắm long lanh tỏa ánh hồng
Thoáng độ thời gian không mấy chốc
Rủ tàn, héo úa, rụng từng bông!
Lửa nào cháy mãi chẳng lần tàn
Khúc nhạc êm đềm lại chẳng tan
Ý sống, tâm tình ngàn biến đổi
Trời xa luôn trải, phủ mây ngàn…
Thôi hãy xoá sầu, trôi nỗi lụy
Chun nầy nốc cạn hết rồi đi
Đừng ngồi đó nữa, hồn quay mộng
Chỉ nát cuộc đời với thống bi
Mây ám sẽ qua, trời lại sáng
Vầng đông trổi dậy, ánh vàng mai
Trăm hoa đua nở, còn khoe nụ
Nối tiếp khung trời vạn sắc say!
Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (5)
TÌNH VẠN KỶ
Từ nay năm tháng chẳng bâng khuâng
Quyện chặt tim yêu chỉ mối lần
Ý đợi nghìn năm phơi biển suối
Hồn chờ vạn kỷ trải thơ trăng
Mượn gió lùa mây trao nỗi nhớ
Mang tình kéo mộng gửi niềm thương
Dẫu cách thời gian, đường vạn lý
Yêu đương thăng thắm vút khung tầng!.
Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (6)
CANH CÁNH MỘNG TÌNH
Anh kết tình thơ vạn chữ yêu
Gởi vào nơi đó biết bao nhiêu
Niềm thương lưu luyến vầng trăng mộng
Nỗi nhớ ngân nga tiếng sáo diều
Nhìn biển gợn buồn đêm tỉnh lặng
Nghe sương nhỏ nhớ bóng cô liêu
Thấy lòng thương quá hồn em ạ
Canh cánh heo may ánh nhạt chiều!
Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (7)
CHO EM SỐNG LẠI
Hãy khóc đi em để bớt sầu
Nỗi buồn cô phụ chuỗi canh thâu
Trăng sương ánh nhạt trời hiu hắt
Hoa lá hương tàn nắng hạn sâu
Lờ lững lam trôi bầu lắng hạ
Chập chờn tím phủ mảnh thương đau
Cho thôi thống thiết đời cô lẻ
Để nhớ, để thương, để chuyển màu!
Nguyễn Thành Sáng