Nói Với Ngày Xưa
Trời hanh nắng, trong lòng như cũng nắng
Bước chân dài lẳng lặng đến vườn ai
Nghe đâu đây đàn lay, âm thanh nặng
Giống sương buồn nhỏ hận cánh trời mây!
Sao vội đến, rồi đi không ngoảnh lại?
Sao lững lờ đây đó thổi đong đưa?
Sao trải rộng, gieo muôn ngàn tê tái?
Rồi vô tình cuốn lại một chiều mưa!
Để cuồng giọt dập vùi thân cánh mỏng
Để tả tơi ảnh bóng đóa hồng mơ
Còn đâu nữa phất phơ hương tỏa rộng
Cung nguyệt vàng lồng lộng ánh hồn thơ
Là một thuở đau sầu nơi vườn thắm?
Là bến đò say đắm điệp hừng đông?
Chợt vội vàng trải lòng đưa vạn dặm
Rồi thẫn thờ đăm đắm ngóng mênh mông!
Khách ra đi không bao giờ trở lại
Tội con đò trông vọng bóng ngàn phương
Nhìn trăng treo bên đường như ngây dại
Ôm nỗi niềm cuốn lại, giọt sương buông
Có phải thế? Để giờ ngày xưa trải
Tấc lòng thu dạo ấy ở trang thơ
Ngày xưa ấy ầu ơ thời ngây dại
Nghẹn xót xa, quằn quại nỗi niềm mơ!
Để ngắn tóc, trả dài cho ngọn gió
Để ảo mờ đây đó cánh thi nhân
Để canh đêm gũi gần cây lá cỏ
Chẳng màng chi ánh tỏ một vầng thanh…
Hỡi em ơi! Đường xa nhiều đoạn khúc
Thuyền điệp trùng chen chúc chợ ven sông
Mặt nước nổi, phơi dòng khi trong đục
Nhưng mát mềm chẳng chút biến thành không
Bờ kia đừng phủ giá đông
Bởi thơ là ánh trăng lòng mà thôi
Thi nhân! một chiếc thuyền trôi
Thi nhân! bao chiếc thuyền đời tìm phương!
Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (53)
CHO DÙ KHOẢNG CÁCH XA XÔI
Lần theo nhịp bước của thời gian
Cuộc sống trải dài đã trót mang
Xin hãy tin yêu và quý trọng
Để tình nhân thế được thênh thang
Từng bước đi lên đừng ngại khó
Niềm tin ta thắp ở trong tim
Xây bao hi vọng không hề nhỏ
Trắc trở gian nan hãy gắng tìm
Ta ước ngày mai về cõi mộng
Bao niềm rung động gói nơi đây
Vấn vương chuyện cũ lòng xao động
Duyên phận ai nào chẳng đắm say
Đau khổ bao ngày sống lắt lay
Vẫn vươn mạnh mẽ để mà bay
Sầu đau khổ cực đều qua khỏi
Chấm dứt chuỗi thời gian đắng cay
Nhè nhẹ tâm thanh dạ vấn vương
Đêm sang lòng thấy nhớ người thương
Nỉ non tiếng dế kêu ru bạn
Lãng đãng bóng tàn phủ giọt sương
Gửi hồn sang cõi ấy đam mê
Da diết nhớ thương lại vụng về
Biết nói làm sao cho thấu tỏ
Ơi người quân tử nhớ đừng chê
Hoàng hôn đã đỏ phía chân trời
Màu tím loang dần nhớ lắm thôi
Lời hẹn ngàn năm ta mãi nhớ
Cho dù khoảng cách có xa xôi
Thi Hoàng
THAO THỨC DƯỚI CHIỀU
Sáng chiều, sớm tối, bóng thời gian
Êm ả, nhẹ nhàng chuỗi sống mang
Như nước theo nguồn, luân chuyển mãi
Rồi vào xa tận cõi thênh thang
Ta đến trần gian từng bước một
Tháng năm thơ ấu ở trong nôi
Theo dòng sửa Mẹ dần khôn lớn
Chập chững đôi chân trước nẻo đời
Cứ thế trôi dần theo chuỗi sống
Suy tư, trầm ngắm chuyện xa xôi
Con tim rung cảm rồi vương vấn
Nhịp khúc tơ lòng, lúc tả tơi
Và mãi thời gian không trở lại
Có khi lồng lộng cánh hồn bay
Khi mang héo úa bầu tâm sự
Trái đắng cuộc đời nỗi lắc lay
Từng bước lặng lờ trên nẻo vắng
Những chiều nhè nhẹ nhớ trăng sương
Những đêm buồn bã, hồn đơn điệu
Vọng áng mây lờ, nhỏ giọt thương
Có lúc đắm hồn trong cõi mê
Đường về mộng sống trải lê thê
Con tim nồng cháy tình nhân ái
Với những thu buồn giọt ủ ê...
Chiều nay bóng xế khuất bên đồi
Trăn trở tâm hồn nỗi nhớ khơi
Nắng đã tàn dần đêm phủ xuống
Nghe lòng thắm thiết vọng xa xôi!
Nguyễn Thành Sáng
LÀ SAO HỠI
Hững hờ ảo ảnh Thi Nhân
Bởi ngày xưa cũ ánh vàng lạc mây
Sao giờ thả cánh hồn bay
Kết thơ tri kỷ mơ say nỗi niềm?
Đây viễn mộng, con thuyền diệu vợi?
Hay long lanh phất phới đùa sương?
Để cho đêm lạnh thêm buồn
Tơ giăng nhện vướng trên đường dấu chân!
Ơi người hỡi! Một lần lá đổ
Bóng chiều thu nhấp nhố quyện hồn
Làm sao rực sáng hoàng hôn
Chỉ vầng mờ nhạt khuất mòn mà thôi
Nay trải bút, dòng trôi vương vấn
Hồn Thi Nhân mấy bận đong đưa
Phải chăng ánh tỏ canh khuya
Hay đàn ngân tiếng, đường về xa xăm
Mong là gió, không tầng vi vút?
Chẳng lam chiều một phút loang tan
Để mây lơ lửng phương ngàn
Thẫn thờ, lưu luyến, võ vàng, bâng khuâng!
Nguyễn Thành Sáng
DƯỚI BÓNG THỜI GIAN
“Anh đừng cố đứng chờ em nữa nhé
Em chẳng còn trẻ nữa để đợi anh”…
Ôi gió thu! Lay cành cây nhè nhẹ
Đọng giọt sầu lấp loé ánh long lanh!
Em nức nở một chiều qua giấy mỏng
Chuỗi lặn tàn rủ bóng xế hoàng hôn
Mà hồn như mãi còn vương vấn mộng
Chưa đủ đầy ủ ấm thuở trăng non
Để tảng băng đóng dầy nơi Bắc Cực
Vụn vỡ tan khi lúc nắng về đây
Hồn thu héo, sầu ai nơi đáy vực
Sẽ trở mình lảy khúc nếu mây bay…
Tiếng lòng em thao thức tợ như tôi
Giọt sương nhỏ, trôi rơi vào cát trắng
Đã hút sâu, bao lần từ bóng tối
Thế mà sao lá hỡi! Vẫn bâng khuâng!
Cánh hoa xuân năm xưa đâu còn nữa
Những đêm vàng đứng giữa ngắm trăng thanh
Nhìn vòm rộng long lanh vầng ánh tỏ
Niềm mênh mang gởi gió vút trời xanh
Con thuyền xuôi mái chèo trên sóng nước
Tắm phất phơ, vờn lướt, xác thân say
Dòng sông dẫn tháng ngày về mộng ước
Chốn phương ngàn vươn vượt cõi tầng mây…
Tất cả đã qua rồi, không trở lại
Có giống em khắc khoải buổi chiều nay?
Nỗi buốt giá phủ dầy băng lạnh tái
Mà hồn sao cứ mãi thẫn thờ bay!
Nguyễn Thành Sáng
CẢM CẢNH CHẠNH LÒNG
Sáng nay dịu mát, trời thanh đãng
Lững thững đôi chân thả một vòng
Hai cánh cửa hồn dang mở ngắm
Từng tia sắc ảnh loáng vào trong!
Long lanh nhè nhẹ chảy vào tim
Ửng sáng vầng dương loé nỗi niềm
Dào dạt tâm tình, gờn gợn sóng
Vói tay chấp lại cánh loài chim
Ta bay theo gió, gió theo mây
Chầm chậm, lững lờ cõi đó đây
Lãng đãng xa xa làn khói nhạt
Hừng đông nghi ngút bếp nhà ai
Lởn vởn, đong đưa vẻ đượm buồn
Mảnh hồn lãng tử mộng ngàn phương
Nấu nung, trải ước về xa vợi
Khoảnh khắc nào hay, rã đoạn trường!
Lại chợt bên kia khảy tiếng đàn
Âm thanh sầu nặng tợ chuông ngân
Dẫn về xa thẳm nơi quên lãng
Thoát kiếp thương đau một cõi trần
Rồi thấy vườn ai hở hở rào
Tường Vi một bụi sắc hồng chao
Đìu hiu, quạnh quẽ màu hoa tái
Khuất nẻo, thu sương, ánh lệ trào…
Rời đi lặng lẽ, dạ bồi hồi
Thương khói lam tàn, chỉ thoáng thôi
Cảm nhịp cung sầu lay dĩ vãng
Buồn cho đoá thắm nẻo chơi vơi!
Nguyễn Thành Sáng
(02-09-2016, 10:06 PM)Nguyễn Thành Sáng Đã viết: [ -> ]
Có lẽ không lâu, gió cuốn đi
Nơi đây người, cảnh chẳng là chi
Bởi lòng ta chết từ lâu lắm
Mây trắng ngàn khơi, ta phải đi!
Nguyễn Thành Sáng
Mượn cái này bác nghen. Để tác giác đàng hoàng. ^^ .
TẤT CẢ ĐỂ THÀNH THƠ
Tôi cũng muốn quên, muốn thật quên
Tháng ngày xưa cũ, ngắm trăng lên
Và con thuyền nhỏ chèo trên sóng
Nhịp mái êm khua, đẩy bập bềnh!
Muốn gởi mây xa về nẻo xa
Bao lời thân ái của ngày qua
Ngân nga, lảy nhịp vào trang trắng
Trả lại người ta để hết mà…
Muốn kể từ nay liệm nỗi niềm
Một thời vương vấn níu đau tim
Để ngày thơ thẩn, đêm sương đọng
Từng giọt đong đưa, nhỏ lệ chìm
Muốn thôi nhung nhớ, với thôi sầu
Vì bởi trăng tàn, nhạt ánh thâu
Thao thức, trở trăn hồn dĩ ảnh
Làm sao kéo lại sắc vàng đâu..!
Muốn thả trôi đi, chẳng nghĩ gì
Mà sao cứ mãi bóng hồn phi
Từ nơi tan loãng bay vòng lại
Đưa cánh tay mơ lởn vởn ghì…
Em ở ngoài kia khảy tiếng đàn
Âm vang thoang thoảng trải cung tầng
Theo mây chầm chậm về nơi lạ
Vọng nhịp du dương, toả thắm ngàn
Như dòng suối biếc nhẹ nhàng reo
Lữ khách lạc rừng dạ hắt hiu
Thấm giọng ngọt ngào phôi quạnh quẽ
Lâng lâng nguồn cảm, phả đăm chiêu…
Cuốn lại, thu về vạn mối tơ
Thâu canh vò võ, chuỗi mong chờ
Giờ đây hãy cố gom thành mối
Lặng lẽ âm thầm dệt cánh thơ
Tri âm thi họa tự bao giờ!...
Nguyễn Thành Sáng
HỠI EM THƠ!
Em ở nơi nào buổi sáng nay
Để anh tìm mãi, mỏi hồn bay
Nhớ nhung héo hắt bầu tâm sự
Mà ánh đâu rồi chẳng thấy đây!
Chân bước lần xa, dõi mắt nhìn
Băng đồng xanh ngát, tắm lung linh
Rồi qua suối nhỏ bên rừng vắng
Ngược đến sông thương thuở chúng mình…
Cảnh vật im lìm chẳng có ai
Bốn bề vắng lặng, phủ mờ mây
Cho tim thao thức, vương tình mộng
Nhè nhẹ, rung rung, gõ đoạn đoài
Anh buồn, anh thả bước chân đi
Kiếm kiếm, tìm tìm , chẳng thấy chi
Em đã héo tàn rơi rụng cuống
Hay hờn anh khảy khúc tình si?
Nên đã âm thầm khuất nẻo xa
Trả niềm thân ái chuỗi ngày qua
Thu mơ bậu bạn hồn sương gió
Tha thiết, mênh mang toả ánh ngà
Em có hiểu lòng tôi quá yêu
Bờ sông, bến nước những thu chiều
Đôi ta tao ngộ, niềm lai láng
Thổn thức cùng nhau thả mộng diều
Lất phất tung bay giữa lộng ngàn
Ảnh hồn hai đứa ngắm trăng vàng
Và bao kỷ niệm… yêu nhiều lắm…
Em hỡi! Thơ à! Nỡ đoạn chăng!
Nguyễn Thành Sáng
MAU HẾT BỆNH MÌNH NHÉ!
Em bệnh ho nhiều buổi sáng nay
Từng cơn ù ục dội vào tai
Bao nhiêu co rúm người yêu dấu
Là bấy lòng tôi nỗi đoạn đoài!
Mình biết anh yêu nhiều lắm không?
Từ hồi hai đứa dưới trời đông
Đó đây thao thức niềm tâm sự
Như cánh bèo trôi lểnh đểnh dòng
Chuỗi sống thu sầu cuộn giá băng
Từ trong sâu thẳm ngóng vầng trăng
Nhưng trăng đâu hỡi! sao chờ mãi!
Để lạnh sương khuya nhỏ giọt tàn
Cứ thế âm thầm nghẹn đắng cay
Bốn mùa quạnh quẽ, sắc heo may
Năm canh trăn trở bầu hiu hắt
Lá đổ, vàng rơi rớt rụng hoài!
Có lúc thả hồn trôi thật xa
Mở toang hai cửa kiếm “người ta”
Mà “người ta” đó nào đâu biết
Nhưng vẫn mênh mang dõi ánh ngà
Chợt một chiều thu gió nhẹ nhàng
Êm êm ru nhẹ, thả mơ màng
Đưa tôi vào mộng, về ai đó
Gặp gỡ ngàn năm thiếp đợi chàng!
Trăng thơ, ý cảm quyện chung hồn
Lai láng xuân tràn trải nắng hôn
Thấp sáng đêm đông, mùa giá lạnh
Từ nay trả lại nỗi cô đơn…
Anh khảy tiếng đàn, em có hay?
Dòng sông, bến nước buổi chiều nay
Thuyền ta neo đậu, chờ em đó
Khoẻ mạnh đi mình, để tiếp say!
Nguyễn Thành Sáng
ĐAN LẠI THÀNH THƠ
Ôi! dòng héo hắt cánh thơ ai
Như sợi tơ vàng vướng bóng bay
Phảng phất, đong đưa vầng nguyệt tỏ
Lay hồn lữ khách, bước chân say!
Mảnh hồn xuân nữ nét đan thanh
Dưới mảnh vườn mơ, gió quyện cành
Một áng phương ngàn trôi lãng đãng
Phủ màn, khuấy động, ánh trời xanh…
Lặng lẽ bên thềm, giá lạnh sương
Đàn tranh em khảy điệp cung buồn
Âm vang réo rắt niềm rung cảm
Ảm đạm, bâng khuâng giữa quạnh trường…
Đêm nay thắm đượm ánh trăng ngời
Trải bước chân dài thả mộng bơi
Loáng thoáng đâu đây ngân vọng lại
Tiếng lòng non nỉ, nghẹn chơi vơi!
Sao giống như tôi một thuở nào
Thu canh, vò võ, nỗi niềm chao
Luyến lưu, khắc khoải bầu tâm sự
Lạnh lẽo, cô đơn rớt lệ trào
Nhớ cây đa cũ, bến sông xưa
Với bóng con đò chuỗi sớm trưa
Lắm lượt xuôi chèo trên sóng biếc
Hứng bao tầm tả nắng sương mưa…
Tất cả chỉ còn lại giấc mơ
Để thu, thao thức, ngắm trăng mờ
Bao tơ xuân mộng giờ đan lại
Một đóa hoa hồn trải áng thơ!
Nguyễn Thành Sáng