(14-12-2012, 05:06 PM)Ngạo Thế Cuồng Sinh Đã viết: [ -> ]Còn gia trưởng là tất nhiên ta là trưởng tộc mà .Nhưng hiếm thằng gia trưởng nào chiều vợ và đở đần công việc nhà như ta.
Giờ thì anh mới chém
Chẳng cần biết anh là Trưởng tộc hay Tổng thống xứ nào. Chấp lun anh tự nhận là gia trưởng...
Chỉ cần anh có ý niệm là mình lúc nào cũng chìu chuộng vợ, đỡ đần và chăm sóc...Là tự nhiên anh đã mất Hạnh Phúc rồi.
Vì điều này sẽ khiến anh bực mình với vợ mình, luôn luôn có những câu đại loại như: anh đã làm hết rồi mà sao còn chút việc vậy em không làm được, Anh rất mệt với công việc bên ngoài mà về nhà vẫn chu toàn cho em và con cái sao em không thể hiểu anh thêm...Nói chung là hàng trăm thứ có thể phân trần và giải thích cộng thuyết phục là mình hoàn toàn mỹ mãn.
Lúc này cô vợ chỉ có 2 đường chọn lựa:
1 Chấp Nhận: Nếu chấp nhận thì sẽ nói như thế này: Vâng! em biết chồng em là số 1. Em sai rồi, em xin lỗi anh....đại loại là rứa.
2 Phản kháng: Cái này dẫn đến sự bùng nổ của ngôn ngữ + cảm xúc rất đa dạng. Có chìm có nổi...
a: Dạng nổi là trả treo lại hoặc chống đối như một bản năng của người bất phục. VD như chửi lại, sư tử thì có thể cầm cây phang lại. Kết quả nghiêng về bên nào miệng to hơn và nắm đấm nặng hơn.
b: Dạng chìm là kết quả của sự chống đối sau lưng. Loại này tuy rất nhu mì như chửi thề sau lưng, hoặc giận cá chém thớt.
Túm lại khi anh có ý nghĩ này là anh đã đi rất xa với Hạnh Phúc, cái Hạnh Phúc bây giờ của anh chính là cái tôi vừa nói lúc nãy. Là thấy mệt mỏi nhưng vẫn cứ nói sướng
(14-12-2012, 05:39 PM)lanhdien Đã viết: [ -> ] (14-12-2012, 05:06 PM)Ngạo Thế Cuồng Sinh Đã viết: [ -> ]Còn gia trưởng là tất nhiên ta là trưởng tộc mà .Nhưng hiếm thằng gia trưởng nào chiều vợ và đở đần công việc nhà như ta.
Giờ thì anh mới chém
Chẳng cần biết anh là Trưởng tộc hay Tổng thống xứ nào. Chấp lun anh tự nhận là gia trưởng...
Chỉ cần anh có ý niệm là mình lúc nào cũng chìu chuộng vợ, đỡ đần và chăm sóc...Là tự nhiên anh đã mất Hạnh Phúc rồi.
Vì điều này sẽ khiến anh bực mình với vợ mình, luôn luôn có những câu đại loại như: anh đã làm hết rồi mà sao còn chút việc vậy em không làm được, Anh rất mệt với công việc bên ngoài mà về nhà vẫn chu toàn cho em và con cái sao em không thể hiểu anh thêm...Nói chung là hàng trăm thứ có thể phân trần và giải thích cộng thuyết phục là mình hoàn toàn mỹ mãn.
Lúc này cô vợ chỉ có 2 đường chọn lựa:
1 Chấp Nhận: Nếu chấp nhận thì sẽ nói như thế này: Vâng! em biết chồng em là số 1. Em sai rồi, em xin lỗi anh....đại loại là rứa.
2 Phản kháng: Cái này dẫn đến sự bùng nổ của ngôn ngữ + cảm xúc rất đa dạng. Có chìm có nổi...
a: Dạng nổi là trả treo lại hoặc chống đối như một bản năng của người bất phục. VD như chửi lại, sư tử thì có thể cầm cây phang lại. Kết quả nghiêng về bên nào miệng to hơn và nắm đấm nặng hơn.
b: Dạng chìm là kết quả của sự chống đối sau lưng. Loại này tuy rất nhu mì như chửi thề sau lưng, hoặc giận cá chém thớt.
Túm lại khi anh có ý nghĩ này là anh đã đi rất xa với Hạnh Phúc, cái Hạnh Phúc bây giờ của anh chính là cái tôi vừa nói lúc nãy. Là thấy mệt mỏi nhưng vẫn cứ nói sướng
Quá chuẩn
:
Sự chăm sóc, chia sẻ khi nào thấy nó là tự nhiên như nhiên cơ
:
Em thấy nhiều cặp vợ chồng thỉnh thoảng chưởi nhau 1 tí, hay bem nhau mấy phát lại sống với nhau lâu hơn những cặp vợ chồng không bao giờ nặng lời với nhau. Những trận chưởi nhau hay bem nhau như thế tạo nên chút hương vị của cuộc sống vợ chồng chăng?
Còn nói gì thì nói. Nhân vô thập toàn, chả cái gì nó là trọn vẹn và hoàn hảo cả. Tình yêu cũng thế thôi.
Hạnh phúc có lẽ phải do bản thân cảm nhận. Có người công việc nhàn nhã, thu nhập hàng tháng cao ngất ngưởng, vợ chồng chả bao giờ cãi nhau lây 1 câu. Nhưng chắc gì người đó đã thấy hạnh phúc, biết đâu cuộc sống như thế người ta thấy nhàm chán, rỗi hơi rồi đi bồ bịch lăng nhăng...
(14-12-2012, 05:39 PM)lanhdien Đã viết: [ -> ] (14-12-2012, 05:06 PM)Ngạo Thế Cuồng Sinh Đã viết: [ -> ]Còn gia trưởng là tất nhiên ta là trưởng tộc mà .Nhưng hiếm thằng gia trưởng nào chiều vợ và đở đần công việc nhà như ta.
Giờ thì anh mới chém
Chẳng cần biết anh là Trưởng tộc hay Tổng thống xứ nào. Chấp lun anh tự nhận là gia trưởng...
Chỉ cần anh có ý niệm là mình lúc nào cũng chìu chuộng vợ, đỡ đần và chăm sóc...Là tự nhiên anh đã mất Hạnh Phúc rồi.
Vì điều này sẽ khiến anh bực mình với vợ mình, luôn luôn có những câu đại loại như: anh đã làm hết rồi mà sao còn chút việc vậy em không làm được, Anh rất mệt với công việc bên ngoài mà về nhà vẫn chu toàn cho em và con cái sao em không thể hiểu anh thêm...Nói chung là hàng trăm thứ có thể phân trần và giải thích cộng thuyết phục là mình hoàn toàn mỹ mãn.
Lúc này cô vợ chỉ có 2 đường chọn lựa:
1 Chấp Nhận: Nếu chấp nhận thì sẽ nói như thế này: Vâng! em biết chồng em là số 1. Em sai rồi, em xin lỗi anh....đại loại là rứa.
2 Phản kháng: Cái này dẫn đến sự bùng nổ của ngôn ngữ + cảm xúc rất đa dạng. Có chìm có nổi...
a: Dạng nổi là trả treo lại hoặc chống đối như một bản năng của người bất phục. VD như chửi lại, sư tử thì có thể cầm cây phang lại. Kết quả nghiêng về bên nào miệng to hơn và nắm đấm nặng hơn.
b: Dạng chìm là kết quả của sự chống đối sau lưng. Loại này tuy rất nhu mì như chửi thề sau lưng, hoặc giận cá chém thớt.
Túm lại khi anh có ý nghĩ này là anh đã đi rất xa với Hạnh Phúc, cái Hạnh Phúc bây giờ của anh chính là cái tôi vừa nói lúc nãy. Là thấy mệt mỏi nhưng vẫn cứ nói sướng
Cái gì cũng có giá cũng nó, sau 3 năm vợ chồng vợ ta đã thành thục việc tề gia .Và nó chứng minh ta đã đúng.
Thử hỏi nếu trước ta có an tâm đi làm từ 9h sáng tới 10h 11h khuya mới về không nào..và dù đang khó khăn ta vẫn Hạnh Phúc .
Không gì tự nhiên đến, không gì có được mà không trả giá vậy
Hạnh phúc gia đình đó là những lần cãi vã giận dỗi sẽ trở thành gia vị và sự vui đùa của những câu chuyện khi những giận dỗi qua đi và niềm vui quay lại nó như một miếng bánh dở được đem ra so sánh với miếng bánh ngon đang có hôm nay đôi khi cần có một miếng bánh dở để miếng bánh ngon thêm ngon nhưng đừng làm dở quá nhiều kẻo lạc tay gia vị và mất đi sự tinh tế trong nêm nếm muốn vậy cần làm bánh thường xuyên một miếng bánh lạ đôi khi cũng ngon nhưng món quen miệng luôn ngon đều chỉ thi thoảng dở mà thôi
Tối nay mình vừa nói chuyện với một cô bạn. Đại khái cũng xấp xỉ tuổi mình nên cũng đang muốn "cưới liền tay". Dù về mặt tâm lý, chuẩn bị, hay thậm chí cả tình cảm... vẫn còn khá bấp bênh.
Ai... thấy thật không yên tâm nên cũng có ngồi đưa ra vài lời khuyên đại khái. Tranh luận, phản biện một hồi rút cuộc hỏi vào vấn đề chính: tại sao muốn cưới khi tất cả mọi thứ đều chưa chắc chắn như vậy?
Nhận được mấy câu trả lời đại ý là:
- Phụ nữ đã đến tuổi này rồi không cưới sẽ muộn.
- Tìm một người đàn ông tốt đã khó, người đàn ông tốt mà lại yêu mình càng khó hơn nên không dại gì để vuột mất.
Tổng kết lại lời bạn là nếu tìm được người đàn ông tốt yêu mình, và mình cũng có cảm tình với người đó thì kết hôn với nhau đó là chuyện bình thường. Đấy là một sự lựa chọn an toàn.
Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ cũng có điểm hợp lý. Khối người yêu nhau đắm đuối, cưới về rồi lại nhanh chóng chia tay nhau đấy thôi. Vậy thì một đám cưới mà chắc chắn bản thân sẽ không bị lỗ vốn thì có gì không thể chấp nhận được?
Liệu chỉ tình yêu thôi thì có đủ gắn kết hai người bên nhau suốt đời?
Liệu tình yêu không đủ lớn thì một cuộc hôn nhân có thể bền vững mãi mãi?
Bản thân không trả lời được nên đành tiếp tục ở vậy thôi >.<
(14-12-2012, 04:55 PM)lanhdien Đã viết: [ -> ]Bảo toàn câu nói của Bốn Lành: Làm gì có tình yêu vĩnh cửu
Nếu hôn nhân mà đơn giản thì làm quái gì có mấy câu đại loại như: Trăm năm tình viên mãn, bạc đầu nghĩa phu thê. Hay như câu chúc phúc trong hôn nhân thường thấy là: Sống đến răng long đầu bạc...
100 năm chỉ là 1 con số ước lệ người ta đưa ra. Không nhiều cũng chẳng ít.
Nếu thật sự có thứ tình yêu vĩnh cửu thì 100 năm chẳng là cái đinh gì cả. Cùng lằm là 1 cây gậy và 2 cái bánh xe đạp chạy đi long nhong mà thôi.
Nhưng thật sự để đi đến đích đó thì rất khó. Chỉ cần 1 năm đến 10 năm là ngta đã thấy nó quá mênh mông rồi.
Vì vậy cuộc đời này cụm từ tình yêu thì vĩnh cửu và để dành cho những người bắt đầu yêu
Còn nó có được vĩnh cửu hay không thì hỏi những người đã chết. Tức là chỉ có những người đi hết cuộc đời này mới khẳng định dc. Chỉ cần bạn còn hơi thở là bạn vẫn không thể khẳng định dc nó là vĩnh cửu. Vậy chăng tình yêu vĩnh cửu là thứ tình yêu phải chết...hehhee. Chỉ cần chết mà còn yêu là vĩnh cửu tại chỗ liền...
Hạnh phúc thì cần phải có tình yêu (bao gồm tất cả từ chia sẻ, yêu thương, lo lắng, chăm sóc, quan tâm... vân vân và lung tung)
Nếu như hạnh phúc cần tình yêu và tình yêu thì không thể vĩnh cửu thì cái duy nhất để nói lên điều đó là con người cần phải biết tạo ra một thứ sản phẩm giống na ná như vậy. Để gắn kết nó thành 1 cái tên chung là Tình yêu và Hạnh phúc.
Thì lúc đó chúng ta có thể hiểu hạnh phúc chỉ là những kết quả miệt mài của con người, phải tự tạo cho mình cảm xúc, phải hài lòng với mọi điều, phải nhẫn nhịn, phải hy sinh cái cá nhân....vân vân
Kết quả là rất mệt!
Hạnh phúc là sự mệt mỏi kéo dài trong hôn nhân mà con người lúc nào cũng cảm thấy sướng.
Rất phi lý...Nhưng thực tế nó vậy đó.
Bây giờ bạn ko tin, ngày sau bạn không tin, hay gì gì đi nữa...bạn có thể nói tôi nói bậy. Nhưng nếu bạn muốn chứng minh thì ít nhất bạn yêu và chết trước tôi đi, lúc đó tôi mới nhìn lại và chấp nhận.
Còn bây giờ thì đừng có hòng...........
Nhưng nhất định bạn không cho lời tôi nói là đúng. Vì vậy bạn nên bước vào hôn nhân để nếm mùi vị của hạnh phúc nó như thế nào.
Chết hay không thì nó cũng vĩnh cửu, vì tình yêu luôn duy nhất và không thể thay thế trong những quãng thời gian yêu hay người yêu nó luôn theo ta bằng cách này hay cách khác cho đến khi chết nó bao hàm luôn cho người điên và mất trí nhớ nếu không phải là yêu đơn phương vì không người này nhớ thì người khác nhớ và quan trọng là nó luôn có những kỷ niệm đẹp dẫu kết thúc có xấu đến mức nào đi nữa.