Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: LẠM BÀN DZÌA HÔN NHƯN GIA ĐÌNH
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
Cứ như tui thấy, mọi sự con bé cháu nhà tui nói đều là thực. Bởi lẽ, nếu không có những băn khoăn trăn trở đời thực, vấn vít đâu đó trong cõi lòng, thì chả ai ngồi viết ra chừng đó tâm sự.

Đối tượng gửi gắm của cháu nó là không xác định, có thể là tổng hợp nhiều hình tượng đàn ông mà cháu nó gặp, một thằng bạn học ngày xưa, một chú choai choai hàng xóm, một anh cu tèo đã bỏ xứ tha hương, một nhân vật trong phim tình cảm... những chàng hiệp sĩ xứ Beuvas này lọt vào mắt xanh của cháu tui, nhưng chưa làm nó tín nhiệm, tin tưởng, hay thấy an tâm thực sự; cơ mà chúng đôi khi lại có biểu hiện bất thường, khiến cháu tui lo ngại.

Bởi lo ngại nơm nớp cho sự bất ổn trong tương lai như rứa nên cháu nó mới nảy sinh cái mong muốn được nói, được lật bài sớm. Cái thư ngỏ viết lòng vòng của cháu nó nếu tóm tắt lại theo cách dân dã thì chẳng qua là như ri : "Đây, chúng bay mở to mắt ra mà nhìn bà đây, bà là như ri nè, chúng bay chấp nhận được bà thì hẵng yêu, không thì phắn cho bà về với bác của bà!".

Đơn giản vậy thôi mà các cụ chả chịu hiểu gì cả, cứ tiện luận ra đủ thứ, rồi còn động chạm đến cả ông bác đáng kính của nó thì còn ra thể thống chi.

Tui sẽ lôi cái vấn đề này ra chi bộ trấn sad
@ Lan Phương:

Ấy có vẻ nhạy cảm và... mong manh nhỉ? Mới sơ sơ đã có dấu hiệu cảm gió rồi. Tự vệ là tốt, nhất là quần hồng nhi nữ, nhưng họ đáng yêu như con hổ, con sư tử chứ đâu như con nhím, nghe động cái lại xù lông lên. Họ chỉ cần liếc (lừ) mắt cái là chúng tớ phải im thin thít như thịt nấu đông ngay.

Ấy ạ! Tớ biết là tớ thua ấy rồi. Thế nhưng cái tớ đang và sắp nói đây không có quan hệ giới tính gì với sự thua - thắng.

Ấy ạ, tớ nghe giang hồ đồn có cảnh giới gọi là "tâm cảnh ngôn từ". Cảnh giới này khi lậm vào thì rất mệt. Nghĩa là chỉ ngồi soi chữ rọi câu mà không hiểu ý người ta trong đó. Nhè nhẹ thì mất lòng mất dạ, nằng nặng thì mất bạn mất bè, lớn nữa thì mất sinh mất sống, mất sông mất núi.

Ấy làm thơ nhiều, ấy chắc đọc thơ cũng nhiều, ấy hẳn cũng biết là sự cảm thơ nó quan trọng thế nào. Thơ nó ý nhị e ấp thế mà ấy còn hiểu, thì tại sao mấy lời văn xuôi thô lậu như của tớ và ông Lãnh Cồn ấy lại không hiểu, cứ lỡ bước sang ngang vào chốn ngôn từ chi mệt rứa?

Chúng tớ (tớ và ông Thi Thánh) lúc đọc bài của ấy, không dám vỗ ngực hiểu 100% nhưng cũng đại khái biết ấy muốn nói cái gì. Vấn đề này thiết tưởng không lạm bàn chi nữa (hoặc giả nếu ấy muốn thì tớ diễn lại trong 1 đôi dòng, ok). Cái mà chúng tớ muốn nói là với cái giọng văn ấy thì nhân vật trong bài đích thị là một ai đó chưa xác định (thôi thì tránh cái "thằng bá vơ" đi cho nó đỡ, dù bản chất của nó cũng như nhau - thật ra có khác chút xíu, nếu ấy hồi âm thì tớ sẽ chỉ ra cái khác này). Nghĩa là ấy chỉ ngồi tưởng tượng ra cái nhân vật đó, mà cũng với một tâm thế của người bộc lộ quan điểm là chính chứ không phải sự thủ thỉ của cô nàng đang yêu.

Ấy ạ. Cái tớ thấy buồn cười nhất là ấy cứ vin vào cái "giả sử đó là người yêu thật của mình thì sao". Tớ nhắc lại là giọng văn ấy không phải của cô gái đang nói với người yêu của mình. Mà cái dễ thấy nhất là ấy thú nhận ấy đang "ê sắc" (tớ hiểu từ đó là giai đoạn ngồi viết, ấy đang chưa có người yêu) từ đầu bài. Sao ấy cứ lôi một kẻ còn thua cả cái bóng ra để chống lưng cho sự tự ái của mình thế? Vậy cũng chưa đủ nữa, ấy còn ráng nhón chân ngửa cổ làm giọng to thêm đôi chút, chữ lớn hơn vài phân để thể hiện cái sự bực mình của ấy. Như thế chẳng thấy buồn cười lắm ru?

Sau này, ấy lại còn hiểu cái gì mà "đánh đồng ông bác với người yêu của mình". Tớ nói thực là tớ chỉ thấy buồn cười. Có vẻ như cảnh giới đầu bài tớ nói nó cuốn hút quá nên ấy không muốn bước chân ra nữa. Tớ hi vọng là ấy bước vào nhưng chưa lỡ tay sập cửa, ấy nhé.

P/s: Ấy cứ xưng tụng Thi Tiên là chém gió thế mới là chém. Cái này cũng rất buồn cười. Cái buồn cười thứ nhất là nghe đến Tây Ngạo Nhảm Thi Tiên, ai chả biết là tay chém gió thành thần, khen thế chẳng khác nào khen phò mã tốt áo (định nói cái khác mà sợ phạm Tiên). Cái buồn cười thứ hai còn buồn cười gấp đôi: chém gió phải gây mưa dâng bão nổi, phía đông lửa cháy phía tây đồi sụt mới là bậc tôn sư chứ. Đằng này lão Thi Tiên mới vung dao lên mưa đã ngừng, gió đã tắt, nhân dân vui vẻ, Nhà nước thanh bình tiến thẳng lên CNXH như thế thì quá bảo tài chỉ có một dúm à? Cái này là tớ bảo ấy khen không chuẩn đấy. Ấy mà khen thế thì gặp những tay cự phách bị lão Ngạo trên dao dưới kéo, băm vằm ra muôn mảnh hồi xưa mà xem, tay ấy lại biên không kịp, miệng ấy còn tâng không thôi. Này bõ bèn gì laughing

Chà, viết xong gửi luôn mà quên sr bé TC, bé QT là đã hơi loãng topic. Sẽ trở lại với 1 đoạn sát chủ đề hơn, mong nhị nương thông cảm (đừng lừ mắt).
(17-12-2012, 08:47 PM)1t2u3a4n Đã viết: [ -> ]@ Lan Phương:

Ấy có vẻ nhạy cảm và... mong manh nhỉ? Mới sơ sơ đã có dấu hiệu cảm gió rồi. Tự vệ là tốt, nhất là quần hồng nhi nữ, nhưng họ đáng yêu như con hổ, con sư tử chứ đâu như con nhím, nghe động cái lại xù lông lên. Họ chỉ cần liếc (lừ) mắt cái là chúng tớ phải im thin thít như thịt nấu đông ngay.

Ấy ạ! Tớ biết là tớ thua ấy rồi. Thế nhưng cái tớ đang và sắp nói đây không có quan hệ giới tính gì với sự thua - thắng.

Ấy ạ, tớ nghe giang hồ đồn có cảnh giới gọi là "tâm cảnh ngôn từ". Cảnh giới này khi lậm vào thì rất mệt. Nghĩa là chỉ ngồi soi chữ rọi câu mà không hiểu ý người ta trong đó. Nhè nhẹ thì mất lòng mất dạ, nằng nặng thì mất bạn mất bè, lớn nữa thì mất sinh mất sống, mất sông mất núi.

Ấy làm thơ nhiều, ấy chắc đọc thơ cũng nhiều, ấy hẳn cũng biết là sự cảm thơ nó quan trọng thế nào. Thơ nó ý nhị e ấp thế mà ấy còn hiểu, thì tại sao mấy lời văn xuôi thô lậu như của tớ và ông Lãnh Cồn ấy lại không hiểu, cứ lỡ bước sang ngang vào chốn ngôn từ chi mệt rứa?

Chúng tớ (tớ và ông Thi Thánh) lúc đọc bài của ấy, không dám vỗ ngực hiểu 100% nhưng cũng đại khái biết ấy muốn nói cái gì. Vấn đề này thiết tưởng không lạm bàn chi nữa (hoặc giả nếu ấy muốn thì tớ diễn lại trong 1 đôi dòng, ok). Cái mà chúng tớ muốn nói là với cái giọng văn ấy thì nhân vật trong bài đích thị là một ai đó chưa xác định (thôi thì tránh cái "thằng bá vơ" đi cho nó đỡ, dù bản chất của nó cũng như nhau - thật ra có khác chút xíu, nếu ấy hồi âm thì tớ sẽ chỉ ra cái khác này). Nghĩa là ấy chỉ ngồi tưởng tượng ra cái nhân vật đó, mà cũng với một tâm thế của người bộc lộ quan điểm là chính chứ không phải sự thủ thỉ của cô nàng đang yêu.

Ấy ạ. Cái tớ thấy buồn cười nhất là ấy cứ vin vào cái "giả sử đó là người yêu thật của mình thì sao". Tớ nhắc lại là giọng văn ấy không phải của cô gái đang nói với người yêu của mình. Mà cái dễ thấy nhất là ấy thú nhận ấy đang "ê sắc" (tớ hiểu từ đó là giai đoạn ngồi viết, ấy đang chưa có người yêu) từ đầu bài. Sao ấy cứ lôi một kẻ còn thua cả cái bóng ra để chống lưng cho sự tự ái của mình thế? Vậy cũng chưa đủ nữa, ấy còn ráng nhón chân ngửa cổ làm giọng to thêm đôi chút, chữ lớn hơn vài phân để thể hiện cái sự bực mình của ấy. Như thế chẳng thấy buồn cười lắm ru?

Sau này, ấy lại còn hiểu cái gì mà "đánh đồng ông bác với người yêu của mình". Tớ nói thực là tớ chỉ thấy buồn cười. Có vẻ như cảnh giới đầu bài tớ nói nó cuốn hút quá nên ấy không muốn bước chân ra nữa. Tớ hi vọng là ấy bước vào nhưng chưa lỡ tay sập cửa, ấy nhé.

P/s: Ấy cứ xưng tụng Thi Tiên là chém gió thế mới là chém. Cái này cũng rất buồn cười. Cái buồn cười thứ nhất là nghe đến Tây Ngạo Nhảm Thi Tiên, ai chả biết là tay chém gió thành thần, khen thế chẳng khác nào khen phò mã tốt áo (định nói cái khác mà sợ phạm Tiên). Cái buồn cười thứ hai còn buồn cười gấp đôi: chém gió phải gây mưa dâng bão nổi, phía đông lửa cháy phía tây đồi sụt mới là bậc tôn sư chứ. Đằng này lão Thi Tiên mới vung dao lên mưa đã ngừng, gió đã tắt, nhân dân vui vẻ, Nhà nước thanh bình tiến thẳng lên CNXH như thế thì quá bảo tài chỉ có một dúm à? Cái này là tớ bảo ấy khen không chuẩn đấy. Ấy mà khen thế thì gặp những tay cự phách bị lão Ngạo trên dao dưới kéo, băm vằm ra muôn mảnh hồi xưa mà xem, tay ấy lại biên không kịp, miệng ấy còn tâng không thôi. Này bõ bèn gì laughing

Chà, viết xong gửi luôn mà quên sr bé TC, bé QT là đã hơi loãng topic. Sẽ trở lại với 1 đoạn sát chủ đề hơn, mong nhị nương thông cảm (đừng lừ mắt).

Định khen Chém thế mới chém chứ...mà thôi! Beuvas bỏ xừ laughing

Để cười cái đã rolling on the floor
Răng mừ cợp coi hông hịu!

033033033033033033033033033033
(17-12-2012, 08:47 PM)1t2u3a4n Đã viết: [ -> ]@ Lan Phương:

Ấy có vẻ nhạy cảm và... mong manh nhỉ? Mới sơ sơ đã có dấu hiệu cảm gió rồi. Tự vệ là tốt, nhất là quần hồng nhi nữ, nhưng họ đáng yêu như con hổ, con sư tử chứ đâu như con nhím, nghe động cái lại xù lông lên. Họ chỉ cần liếc (lừ) mắt cái là chúng tớ phải im thin thít như thịt nấu đông ngay.

Ấy ạ! Tớ biết là tớ thua ấy rồi. Thế nhưng cái tớ đang và sắp nói đây không có quan hệ giới tính gì với sự thua - thắng.

Ấy ạ, tớ nghe giang hồ đồn có cảnh giới gọi là "tâm cảnh ngôn từ". Cảnh giới này khi lậm vào thì rất mệt. Nghĩa là chỉ ngồi soi chữ rọi câu mà không hiểu ý người ta trong đó. Nhè nhẹ thì mất lòng mất dạ, nằng nặng thì mất bạn mất bè, lớn nữa thì mất sinh mất sống, mất sông mất núi.

Ấy làm thơ nhiều, ấy chắc đọc thơ cũng nhiều, ấy hẳn cũng biết là sự cảm thơ nó quan trọng thế nào. Thơ nó ý nhị e ấp thế mà ấy còn hiểu, thì tại sao mấy lời văn xuôi thô lậu như của tớ và ông Lãnh Cồn ấy lại không hiểu, cứ lỡ bước sang ngang vào chốn ngôn từ chi mệt rứa?

Chúng tớ (tớ và ông Thi Thánh) lúc đọc bài của ấy, không dám vỗ ngực hiểu 100% nhưng cũng đại khái biết ấy muốn nói cái gì. Vấn đề này thiết tưởng không lạm bàn chi nữa (hoặc giả nếu ấy muốn thì tớ diễn lại trong 1 đôi dòng, ok). Cái mà chúng tớ muốn nói là với cái giọng văn ấy thì nhân vật trong bài đích thị là một ai đó chưa xác định (thôi thì tránh cái "thằng bá vơ" đi cho nó đỡ, dù bản chất của nó cũng như nhau - thật ra có khác chút xíu, nếu ấy hồi âm thì tớ sẽ chỉ ra cái khác này). Nghĩa là ấy chỉ ngồi tưởng tượng ra cái nhân vật đó, mà cũng với một tâm thế của người bộc lộ quan điểm là chính chứ không phải sự thủ thỉ của cô nàng đang yêu.

Ấy ạ. Cái tớ thấy buồn cười nhất là ấy cứ vin vào cái "giả sử đó là người yêu thật của mình thì sao". Tớ nhắc lại là giọng văn ấy không phải của cô gái đang nói với người yêu của mình. Mà cái dễ thấy nhất là ấy thú nhận ấy đang "ê sắc" (tớ hiểu từ đó là giai đoạn ngồi viết, ấy đang chưa có người yêu) từ đầu bài. Sao ấy cứ lôi một kẻ còn thua cả cái bóng ra để chống lưng cho sự tự ái của mình thế? Vậy cũng chưa đủ nữa, ấy còn ráng nhón chân ngửa cổ làm giọng to thêm đôi chút, chữ lớn hơn vài phân để thể hiện cái sự bực mình của ấy. Như thế chẳng thấy buồn cười lắm ru?

Sau này, ấy lại còn hiểu cái gì mà "đánh đồng ông bác với người yêu của mình". Tớ nói thực là tớ chỉ thấy buồn cười. Có vẻ như cảnh giới đầu bài tớ nói nó cuốn hút quá nên ấy không muốn bước chân ra nữa. Tớ hi vọng là ấy bước vào nhưng chưa lỡ tay sập cửa, ấy nhé.

P/s: Ấy cứ xưng tụng Thi Tiên là chém gió thế mới là chém. Cái này cũng rất buồn cười. Cái buồn cười thứ nhất là nghe đến Tây Ngạo Nhảm Thi Tiên, ai chả biết là tay chém gió thành thần, khen thế chẳng khác nào khen phò mã tốt áo (định nói cái khác mà sợ phạm Tiên). Cái buồn cười thứ hai còn buồn cười gấp đôi: chém gió phải gây mưa dâng bão nổi, phía đông lửa cháy phía tây đồi sụt mới là bậc tôn sư chứ. Đằng này lão Thi Tiên mới vung dao lên mưa đã ngừng, gió đã tắt, nhân dân vui vẻ, Nhà nước thanh bình tiến thẳng lên CNXH như thế thì quá bảo tài chỉ có một dúm à? Cái này là tớ bảo ấy khen không chuẩn đấy. Ấy mà khen thế thì gặp những tay cự phách bị lão Ngạo trên dao dưới kéo, băm vằm ra muôn mảnh hồi xưa mà xem, tay ấy lại biên không kịp, miệng ấy còn tâng không thôi. Này bõ bèn gì laughing

Chà, viết xong gửi luôn mà quên sr bé TC, bé QT là đã hơi loãng topic. Sẽ trở lại với 1 đoạn sát chủ đề hơn, mong nhị nương thông cảm (đừng lừ mắt).

Okie, tớ đồng ý với ấybig green

Thế nhưng, có 1 từ duy nhất trong bài viết ban đầu của tớ ấy đã hiểu sai ý nghĩa và trường hợp sử dụng của nó roài winking

Thôi, dừng hen . Tớ thua , okie ?

Trả top lại cho TC và bạn HLTN
Ta vẫn thích hôn nhân được duy trì bằng tình yêu ! Heart

laughing
Trong lúc chờ đợi sự trở lại của Mr. Bôn và các cao tiện nhân, mời quý chư vị giải lao với tác phẩm "Cấp cứu sự sợ vợ" của cụ Tản Đà

Văn dẫn

Vợ chồng lấy nhau có tình, tình sinh ái, ái sinh uý. Uý là sợ. Vợ vẫn là một vật đáng sợ, nhưng sợ đó là một nhẽ chính. Còn như vợ giầu mà sợ; vợ thần thế mà sợ; vợ hung hãn mà sợ, thời sợ đó là ba nhẽ biến. Sợ một nhẽ chính, thời là ông chồng; sợ một chính một biến, thời là anh chồng; sợ một chính hai biến, thời xuống thằng chồng; sợ cả đến ba biến, thời nguy. Nguy thời phải cứu cấp. Tớ vốn là một kẻ sợ vợ, nhưng chưa có mà sợ, nhưng có cũng tất sợ; có cũng tất sợ, nhưng chưa biết sợ vào hạng nào. Nay hẵng vì chúng bạn, ai sợ đến 3 biến, thảo một thiên cứu cấp như sau này. Tụng được trăm lượt, tất có độ ách một đôi phần.

Văn rằng:

Thằng cuội ngồi trong cung nguyệt
Chim khôn mắc phải lưới hồng
Là mình với ta
Chẳng duyên thời nợ
Cơ giời tác hợp, sợi tơ mành xe chặt lấy nhau
Bể ái đầy vơi, nén hương nguyện cho tròn một kiếp
Như mỗ nay
Con nhà gia giáo
Cũng mạch thư hương
Mặt vuông chữ điền
Điền vô nhất thốn
Lưng dài vải tốn, mình lính nhi tính quan
Mặt nạc đóm dầy, khôn nhà mà dại chợ
Tuổi mới độ đôi chín ba mươi dĩ lý, đã rượu sớm chè trưa
Học chưa xong tam hoàng ngũ đế chi thư, lại a tròn b méo
Chồng con thế ấy
Ai dễ người ưa
Thế mà
Nệm ủ chăn lồng, nghĩa cũ bấy lâu êm ái
Cơm hầu canh dẫn, lòng riêng riêng cũng kính yêu
Cũng mong cho một bước một hay, được như ai ông cống ông nghè, có danh có giá
Không ngờ lại mỗi ngày mỗi đốn, để đến nỗi con tiều con khỉ, mang tiếng mang tai
Trăm năm lâu dài
Một phen giận dữ
Sự thế thế nào phải thế, bao quản mình lươn
Phận đành chi dám kêu oan, còn nhờ lượng bể
Nam vô phật ngồi trên tam bảo, phổ cứu cho chúng sinh
A gi men lạy đức chúa giời, tôi là kẻ có tội

Nguồn: Tản Đà, Khối tình con - Quyển thứ hai, Tản Đà thư cục in lần thứ hai, 1918

Theo thivien.net
Vợ tao thì cả làng cả xã cả lầu sợ chứ riêng gì tao mà xấu hổ choáng
BÀI NÀY EM THẤY HAY NÊN UP LÊN ĐỐI LẠI BÀI CỦA ANH Hoàng Nguyễn MỜI CÁC TÌNH YÊU CÙNG CHÉM
LẤY CHỒNG NÊN & KHÔNG NÊN

Nên lấy:
Thấy ai mắt lé, lấy làm chồng
Khi giận, khi hờn, mắt chẳng trông
Nhìn đông, ngó tây mình đỡ sợ
Một mắt còn hơn thấy hai tròng

Lấy chồng, thì nên lấy chồng lùn
Tối ngày mèo chuột chẳng chiụ ưng
Đắp chăn ngủ kỹ mình không sợ
Ghen ngược ghen xuôi, khổ quá chừng

Lấy chồng răng hô khỏi buồn lòng
Sáng trưa chiều tối, cười hở răng
Ngày qua tháng lại, đời vui vẻ
Mình trẻ trung hoài, hỗng nếp nhăn

Lấy chồng răng sún được lắm mà
Khỏi đi nha sĩ tốn đô la
Thịt thà đồ biển, mình hưởng hết
Hắn khỏi nhức răng, sướng thí bà

Lấy chồng trai non khoẻ quá chừng
Đêm về đấm bóp khoẻ cái lưng
Hủ hỉ năm canh ôi sướng nhỉ
Hạnh phúc nào bằng, sao chẳng ưng?

Đừng nên lấy:

Ham chi cái cảnh lấy chồng giàu
Tối ngày hội họp chẳng gặp nhau
Con cái suốt ngày chẳng thấy bố
Hạnh phúc thế này chẳng được đâu

Lấy chồng đẹp trai cũng phát rầu
Hở ra bồ nhí, được gì đâu
Hỗng lẽ tối ngày cứ ghen mãi
Hưởng thụ còn đâu, chỉ nhức đầu

Lấy chồng đừng lấy ông chồng già
Dắt tay dạo phố ngỡ ông cha
Chiều tà xế bóng thân cô lẻ
Ổng sớm quy tiên,chỉ còn bà
"Hôn nhân mỗi nhà mỗi hoàn cảnh không ai giống ai cả. Cưới vợ về thì đủ thứ chuyện để lo, nào là chuyện vợ chồng, con cái, cơm áo gạo tiền. Xui xui còn dính vào cả với bên gia đình vợ, anh chị em vợ đủ thứ dây mơ rễ má, nhức cả đầu( cả mọi vấn đề xích mích cũng xuất phát từ đây, có khi dẫn đến ly thân, ly dị). Các cặp sắp cưới, chuẩn bị cưới thì cứ mơ về viễn cảnh tốt đẹp nhưng đừng tưởng có tiền hay có tình yêu là sẽ chắc chắn hạnh phúc, đời không như là mơ và thực tế thì không có đẹp đẽ như trong phim...bla..bla... Mày đã cưới éo đâu mà bày đặt phát biểu, cưới đi rồi hãy ý kiến"
Đó là lời của mấy thằng chó chết( từ em gọi mấy thằng bạn thân) nó nói với em những lúc ngồi nhậu cùng nhau, nghe xong em chỉ biết câm nín ngồi ăn mồi 016
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10