thiennhai > 30-03-2011, 01:11 PM
lanhdien > 30-03-2011, 01:20 PM
đêtiệnnhất > 30-03-2011, 01:42 PM
(30-03-2011, 01:11 PM)thiennhai Đã viết: Thật ra, em không định vào khua môi múa mép làm gì, vì lòng rất buồn, nghiêm túc buồn. Không phải buồn vì lời chê tiếng khen dành cho bài thơ, mà buồn cho cái sự cợt nhả của mọi người. Thực, là buồn. Dẫu biết rằng em viết bài này hay vài bài nữa, cũng chỉ nhận lấy cái bẽ bàng, cái mỉa mai và giễu cợt, đọc đi rồi đọc lại rồi đọc đi, đọc lại nữa vẫn tuyệt không nhận thấy thái độ nghiêm túc nào từ những người tranh luận. Cho dù không phải Hàn, mà là bất cứ ai khác, kể cả một thi sĩ khuyết danh, thì cái thái độ quá quắt như này, quả thật là sự bỉ ổi.
Các bác dùng những ngôn từ chợ búa, những ngôn từ mà thậm chí nói chuyện với nhau nếu không phải là đang quá trớn đùa giỡn cũng cảm thấy ngượng miệng, để bàn về một bài thơ, dù nó hay hay dở, nó vẫn đầy chất thơ. Đó là cái bỉ ổi thứ nhất.
Các bác không để nó được chảy theo mạch cảm xúc, mà bẻ từng từ, từng ý ra để xuyên tạc cho luận điệu và quan điểm của mình, xuyên tạc một cách trần trụi và thô thiển. Đó là cái bỉ ổi thứ hai.
Hàn có thể phong, cùi, điên nhưng Hàn chưa bao giờ đem nó ra để bào chữa cho cuộc đời và thơ ca của mình. Vậy sao mọi người lại lấy cái đó mà bình luận? Đó là cái bỉ ổi thứ ba.
Các bác yêu cầu một chữ lễ ư? Vậy mọi người hiểu thế nào là lễ? Cái lễ mà mọi người bảo Hàn cần học là gì? Là thái độ tôn trọng với người đã chết. Các bác đã có chưa? Hay vì đang nói về một người không có thì cũng không cần có?
Quay lại với bài thơ,
Khi hay tin nàng mất, Hàn quay vào phòng đóng cửa, khóc bằng hồn thơ của mình. Mà cái xã hội thời đó, khi một người con gái đẹp mang tiếng nhơ tự vẫn, hẳn rằng có nhiều người ngồi đứng gièm pha. Vậy đó có phải là một sự tôn trọng không? Các bác bảo rằng đi viếng người chết mà hít hà.. Trời đất ơi. Hàn đâu đã đi viếng? Tiếng thơ này chỉ là tiếng lòng bật ra khi nghe tin dữ. Cách bức tường ngăn, cách rào cách sân, vậy cái việc hít hà mà các bác nói có phải là hít hà thật không?
Ôi chao, ghê quá, ôi ghê quá
Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi
Đêm qua trăng vướng trên cành trúc
Cô láng giềng bên chết thiệt rồi.
Trinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mới
Chưa hề âu yếm ở đầu môi.
Xác cô thơm quá thơm hơn ngọc
Cả một mùa xuân đã hiện hình.
Thinh sắc cơ hồ lưu luyến mãi
Chết rồi xiêm áo trắng như tinh
Nếu không phải là việc hít hà (quả thật, cái từ này rất quá quắt) thì hương thơm ở đây là gì? Sao lại thơm hơn ngọc mà không phải là hơn một bông hoa nào đó??? Theo thiển ý của em, cái thơm hơn ngọc ở đây không phải mùi hương, mà là tiếng thơm, ngọc chỉ về sự trong trắng, đoan chính, tốt đẹp. Nàng đã đánh đổi sự sống để cứu chuộc lấy sự nhơ nhuốc mà người đời dành cho. Nên thơm, là tiếng thơm được chuộc lại, là sự trinh trắng được chuộc lại..
Nàng chết khi còn quá trẻ, đến khi chết, nàng mới bước vào độ thanh xuân, sự tươi tắn, duyên dáng thiếu nữ mới chực hiện hình. Vậy nên, đây chỉ là Hàn đang than khóc, tiếc thương cho một đóa hoa vừa chớm nở đã bị cuộc đời khắt khe tước đoạt chứ không phải là người ta chết rồi, mà Hàn còn săm soi cơ thể người ta. Đến tận lúc Hàn làm bài thơ này, thậm chí chàng còn chưa thấy mặt cô gái, chỉ là tương tư qua những tiếng đàn..
Có tôi đây, hồn phách tôi đây
Tôi nhập vào trong xác thịt này
Cốt để dò xem tình ý lạ
Trong lòng bí mật ả thơ ngây
Biết rồi, biết rồi, thôi biết cả
Té ra nàng sắp sửa yêu ta
Bao nhiêu mơ ước trong tim ấy
Như chực xuân về thổ lộ ra.
Tương tư, há dễ ai không mong được gặp mặt, ai chẳng cầu được tương kiến giai nhân? Cái sự ra đi đường đột của nàng khiến chàng thi sĩ cũng có mộng điên rồ là được nhập hồn phách vào thân thể nàng, đã không gặp được trong đời thực được nữa, vĩnh viễn không được nữa, thì xin được gặp trong cõi u linh.
Nàng đã chết vào mùa thu, nên thi sĩ mới cho phép mình điên rồ ảo tưởng đến một mùa xuân không tới, cái mùa xuân mà nàng sẽ thổ lộ tâm ý. Thân còn băng trinh, tim còn e ấp, đến một giấc mộng cỏn con nàng cũng chưa có dịp tỏ bày thì làm sao người ta lại có thể thêu dệt những chuyện hoang đường đến thế cho một người con gái?
Vừa là mộng, vừa là uất ức, vừa là giãi bày..
Vừa là đau buồn, vừa là tiếc nuối, không phải tiếc nuối vì nàng chết mà ta chưa kịp yêu, mà tiếc cho một đóa hoa bạc mệnh,
Còn không đủ lễ ư? Còn không đủ tình ư?
-------------
Những lời có thể nói, cũng nói hết rồi. Nơi đây, chắc không hợp với Nhai, bái biệt.
longhoaho > 30-03-2011, 01:53 PM
hvn > 30-03-2011, 02:27 PM
Ngạo > 30-03-2011, 03:02 PM
linhtacua > 30-03-2011, 04:48 PM