Nghe bác đêtiệnnhất tán 1 bài tôi tưởng bác đùa. Hóa ra là thật
Thôi thì tôi cũng tán vài cái cho nó xôm
Cái "ngọc" của bác đã tán đấy chắc gì đã là "viên ngọc" (viên này giống viên đá) mà chưa gì bác đã khẳng định là ko có mùi.
"Xác cô thơm quá
thơm hơn ngọc" . Cái "ngọc" của bác kể cả khi ko có mùi thì chẳng nói lên được về điều gì về cái mùi của cái xác cả. 1 cái có mùi thơm, sẽ
thơm hơn cái ko có mùi gì.
Ngày xưa hay ví "trinh nữ" là "trong ngọc trắng ngà" là vì cái thân thể trong trắng ko sứt mẻ miếng nào của cô gái như viên ngọc ko tì vết. Mùi của cô này (nhưng phải còn sống đấy nhé) là "Thơm mùi trinh nữ" . Trong bài này , ý cụ Hàn cùi là cô đó dẫu đến chết rồi mà vẫn còn trinh (như đầu đề). Nhưng cụ biến thái (xin lỗi biến hóa) cái mùi mè trên cái xác cô ấy để cho nó giựt gưn hơn. Chẳng hiểu khóc thật hay khóc đểu. Nhưng dẫu ngày xưa hay ngày nay đi viếng đám nào có con gái chết trẻ mà khóc viếng câu này chắc bị cả họ nhà nó oánh nhừ như đậu hũ quá.
Nhìn xác cô mà ra "cả một mùa xuân đã hiện hình". Mùa xuân trăm hoa đua nở, hương sắc đua khoe. Mùa xuân là mùa của đâm chồi sự sống. Xác chết thì ko sống lại được rồi. Cụ Hàn cùi nhìn cái xác chết mà ra sự sống chắc là cụ có kinh qua nghề bón cây. Nhìn cái xác mắt sáng ra, vui mừng như cụ Đác Uyn tìm ra cách bón cây mới.
Nói chung, ko dài dòng. Cùi thì bảo là cùi chứ ko nên bảo là biến thái.