RE: Câu chuyện cô gái đồng trinh
lanhdien > 30-03-2011, 11:28 AM
Welecom Thiamlau hân hoan đón chào bác đêtiệnnhất.
Chào bác Tiện!
Thấy bác chưa gì đã nói lời bái biệt, lãnh tôi cùng toàn thể cư dân thiamlau lấy làm luyến tiếc. Xin bác nấn ná một chút thời giờ để chúng tôi còn có việc để giải bày.
Vâng! cái chủ đề mà bác đưa lên đúng là một câu chuyện trong sự nghiệp thi ca của cụ Hàn, chủ đề xoay quanh vài câu thơ mà bác muốn giải bày, nhưng rất tiếc vì có sự cố từ khâu lễ tân, làng thi ẩm chúng ta đã để cho một ít phần tử đê tiện quá khích đột nhập gây rối, làm ảnh hưởng đến không khí buổi tiệc mạn đàm " Câu chuyện về cô gái đồng trinh" của bác. Một lần nữa lãnh tôi thay mặt cho toàn thể thành viên thiamlau xin gởi đến bác lời xin lổi chân thành nhất.
Và để tiếp tục cuộc vui hôm nay, lãnh tôi xin mạn phép nêu cái ý kiến chủ quan của mình về bài thơ này ạ (mặc dù em không phải là FC của cụ ấy):
15' sửa soạn và trang điểm và cho phép em xưng hô cụ Hàn bằng tên cho nó thân mật và đồng cảm.
Ban nhạc zô: 123......
Nhắc đến bài thơ này, trước tiên ta phải nhắc đến người con gái bạc mệnh mang tên Mỹ Thiện. Cái ngày mà Hàn ở Huế : "Nhà nàng ở cạnh nhà tôi/ cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn" qua lời kể về người em của mình (Nguyễn bá Tín) về người con gái đó:
Và đôi mắt ai rười rượi buồn
Ngón tay trên phiếm nhẹ sầu buông
Trễ tràng mái tóc gây thương nhớ
Chỉ bấy nhiêu thôi đủ vấn vương.
Hàn đã vô tình tương tư, tương tư về nhan sắc? tương tư về tiếng đàn? hay tương tư về cái gì nữa...thì vẫn là tương tư thôi, ta chỉ cần biết như vậy.
Cô Mỹ Thiện sống với người mẹ kế, và chắc cũng có nhiều uất ức là đúng. Cho nên cái chết của cô là sự phẩn nộ nội tâm nhưng được tiếng đời thêu dệt bằng sự miệt thị, đó là gieo cho cô có tiếng gái hư, vì "chữa hoang" mà chết, con nhà gia giáo mà không có "Lễ giáo".
Hàn chỉ biết tương tư, chưa một lần biết mặt cô gái. Nhưng khi nghe tin cô mất và nghe những lời miệt thị thì nội tâm bị rung động mạnh. Cái hành động đột ngột vô nhà đóng cửa, nó chứng tỏ cho ta thấy cái phản ứng dữ dội đang bùng cháy lên trong lòng Hàn. Và từ đây Hàn đã giải oan cho cô gái, bằng tất cả sự tương tư bấy lâu được bùng nổ qua ngòi bút của thi nhân.
"Ôi chao, ghê quá, ôi ghê quá
Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi"
Từ trong nội tâm sâu thẳm của mình, Hàn đã ghê sợ khi nghe tin này, nó quá bất ngờ, quá đột ngột. Tương tư ngày nọ, mong ước ngày nọ nay thật sự quá phủ phàng, tâm hồn thi nhân chợt thấy ớn lạnh. Ớn lạnh vì sự ra đi của cô gái còn xanh, ớn lạnh vì lời dèm pha vô căn cứ…
“Đêm qua trăng vướng trên cành trúc
Cô láng giềng bên chết thiệt rồi
Trinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mới
Chưa hề âu yếm ở trên môi.”
Mới đêm qua đây thôi! Khi trăng còn vướng trên cành trúc, khi mà Hàn thường chờ đợi tiếng đàn ngân nga từ bên nhà cô gái, để được đắm mình trong cái liêu trai, huyền hoặc, thì bổng nhiên tan biến mất. Cô láng giềng/bên/ chết thật rồi. Chết thật rồi, quá phủ phàng cho Hàn và cho cô gái ấy, nhưng tiếng dèm pha kia sao lại độc ác đến thế? Phải chăng lúc này thi nhân muốn khẳng định và “tát” vào những dối trá kia là:
“Trinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mới
Chưa hề âu yếm ở trên môi.”
Hàn đã chứng minh cho Mỹ Thiện thoát khỏi lời dèm pha kia là:
Xác cô thơm quá thơm hơn ngọc
Cả một mùa xuân đã hiện hình.
Thinh sắc cơ hồ lưu luyến mãi
Chết rồi xiêm áo trắng như tinh
“Băng tâm thanh khiết” Hàn ví von trong luồng xúc cảm của mình bằng một làn hơi nghệ thuật, Cô gái mang làn hương của xuân thì, của sức trẻ, mùa xuân. Sự thanh khiết của cô được tiếp sức bằng sự rung cảm nội tâm mãnh liệt, tạo nên một làn hương thanh cao không thể lấy gì để so sánh. Cái làn hương đó tích tụ lại chứ không tan ra, nó là hiện thân của sự huyền bí, của một đức tin mà Hàn luôn tín ngưỡng. Đó là Đức Mẹ, người mà Hàn tôn thờ và yêu quý. Mỹ Thiện vẫn còn trinh trắng, Hàn khẳng định và muốn mọi người đừng hoài nghi nữa : “chết rồi xiêm áo trắng như tinh”. Cô gái đã chết rồi, chết trong sự uất ức, nhưng cái hoài nghi kia cứ còn dai dẳng. Mùi gì đây? Hương gì đây? Tất cả chỉ là phàm tục và trần trụi về thói đời của xã hội. Đây là nét bay bổng nhất mà từ trong tâm linh Hàn đã tương ứng mà cảm tác nên và nó luôn sống và tồn tại trong khung trời diệu ảo của nghệ thuật tượng trưng.
“Có tôi đây, hồn phách tôi đây
Tôi nhập vào trong xác thịt này
Cốt để dò xem tình ý lạ
Trong lòng bí mật ả thơ ngây”
Và hình như Hàn cố gắng đi tìm cho mình một lời giải đáp, một khúc mắc mà bấy lâu nay Hàn chỉ có cảm nhận riêng mình, đi tìm cái bí mật chưa từng thổ lộ, Hàn đã đưa hồn mình vào cõi u linh để tìm lại cái phần hồn cô gái. Cái thật mà nơi nhân gian chưa có hay chưa hề có, nơi đó là nội tâm, là nguồn cảm xúc sâu xa nhưng cũng rất thật.
Khổ 3 và 4 của bài thơ là hai khổ thơ mà người đời soi mói Hàn nhất, Hàn chịu mang tiếng mình là người không biết chữ “Lễ”. vậy “Lễ” ở đây là cái gì?
Hàn quá bất nhẫn, người ta chết mà Hàn còn muốn nhập vào dò xét, hít, ngữi cái xác mà còn khen thơm, không biết đến nỗi buồn của người thân cô gái…nói chung là đầy rẫy.
Lễ ư? Cô gái mới vừa chết mà, xác chưa về đến nhà thử hỏi tang viếng chổ nào? Hàn chỉ hay tin rồi bàng hoàng vào nhà mà cảm tác mà, nên nhớ đây chỉ là mới báo tin thôi và sau khi bước ra lại thì mới có bài thơ này. Người đời thường khen chê vô tội vạ, nhưng họ cũng chính là cái người không biết chữ “Lễ” kia là mấy. Thử hỏi nói lễ đã biết lễ chưa?Xin thưa là chưa, vì sao vậy?
Bỡi vì cô gái chết vẫn chưa chuộc được tiếng nhơ, vẫn còn dèm pha dị nghị và bới móc luôn cái anh thi sĩ kia vì muốn chứng minh sự trong sạch của cô gái là không biết tí gì về “Lễ giáo” đi. Vậy cái “Lễ” 2 bên, bên nào nặng hơn và nhẹ hơn? . Lâu nay giáo huấn người ta vậy đủ rồi, muốn trách người thì phải nhìn lại mình rồi hẳn trách.
Biết rồi, biết rồi, thôi biết cả
Té ra nàng sắp sửa yêu ta
Bao nhiêu mơ ước trong tim ấy
Như chục xuân về thổ lộ ra.
Khổ cuối là tự sự của Hàn sau khi đưa hồn mình vào trong cõi riêng cô gái, mục đích muốn thỏa mãn cái tương tư bấy lâu mà Hàn tò mò muốn biết. Sự hoài vọng của Hàn là thành hiện thực, một kết cục đẹp cho mối tình đơn phương từ bấy lâu nay của thi sĩ.
Nhưng bài thơ này hình như còn chưa thỏa mãn một điều ở câu cuối: Như chục xuân về thổ lộ ra. Không biết từ “Chục” ở đây có đúng là nguên tác không? Nếu đúng thì độ rung cảm ở phút cuối không thật sự được bật lên. Nếu ta thử so sánh với câu: như chực xuân về thổ lộ ra” thì sẽ thấy đây là cái bộc phát nội tâm mạnh mẽ được bắt nhịp và xây dựng công phu của toàn bài.
Như “chục” là chừng mười mấy xuân để thổ lộ, sự chờ đợi có giới hạn của thời gian dù biết là hình tượng của sức trẻ. Nhưng ở đây có từ “xuân” chiếm lĩnh rồi, nên nó cũng không đặc biệt cho mấy so với từ “Chực”.
Chực chờ cho ta thấy ý nghĩa của sự rình rập, thời gian nó là vô hạn nên sức bùng nổ của nó to hơn. Nó như bóp nghẹt và dồn nén lâu ngày nên khi hội ngộ nó sẽ dữ dội hơn.
Thưa bác Tiện ! Lãnh tôi vừa trình bày xong cái bài “Cô gái đồng trinh” ạ và Lãnh tôi xin trả lại tên cho cụ Hàn và cô Mỹ Thiện, vì nãy giờ con lôi tên cụ và cô ra chém gió thật xấu hổ quá đi.
Thưa bác Tiện! Thưa thiamlau em xin hết ạ!
Vỗ tay…………………………………………………………………………….....
p/s ủng hộ gà nhà vỗ tay là vote……lụp bụp…lụp bụp.