TIẾC
Trời đã cho người những sự hay
Nào đâu cuộc thế lại không may
Núi sông chia căt đà đôi hướng
Chàng, thiếp phân li, số đã bày
pd
Phù du khép mắt
Nhớ buổi hoang đường em thuở trước
Đời ta nương náu hạt sương sa
Đọng trong trí nhớ không rơi được
Từ đó mắt tràn phương viễn ca
Từ đó có loài hoa biếng khóc
Quên cả mai hồng réo gọi tên
Và em quên cả đêm ngà ngọc
Sợi tóc bay về nhớ gợn lên...
Đôi mắt người chìm trong hun hút
Liệu có nhìn ra những bâng khuâng
Hay đã thầm nghe từng sóng động
Triệu những âm ba dội rất gần
Trí nhớ lẻ loi nào thấy được?
Tình kia vừa điểm chiếc môi hương
Có đóa phù du vừa khép cánh
Từ khi em thổi giấc hoang đường.
Có thể là khác đi
Có một lời hẹn theo gió bay đi
Bỏ hàng cây đang thầm thì nho nhỏ
Có chiếc lá mang theo điều gì đó
Thả xuống vườn khuya
Có bóng đêm đứng ngoài song cửa
Bỏ chiếc bóng nào ngồi với cô đơn
Có gã làm thơ châm điếu thuốc
Níu từng sợi khói mong manh
Có âm thanh rơi trong tịch mịch
Bỏ quên chú dế hát sau vườn
Có tiếng nấc của người thiếu phụ
Chứa triệu nỗi thương đau
Có một hôm tôi thấy rất bồng bềnh
Bỗng muốn bay lên.
Những bông hoa trổ muộn
Có những bông hoa trổ nơi ngày rất muộn
Trong tiếng cười của gió rất mùa thu
Trong nắng hạ tình cờ cơn mưa lả
Chờ tay em chạm khẻ kẻo đông buồn
Ngày như thế nên lòng tôi thủ thỉ
Thầm cảm ơn ai đó vô tình
Cánh lá mỏng cầm che bầu trời thật
Để tôi nhìn thầm nhớ tuổi hoa niên
Hoa trổ muộn như tình yêu đến muộn?
Là cuộc chờ trên những tháng năm trôi
Cái hẹn ước đôi khi dài đằng đẳng
Rồi đơm hoa một bữa rất tình cờ.