Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Góp nhặt vui buồn
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Trang: 1 2 3 4
Cuộc chơi nào rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc. Tàn canh rượu hết chẳng còn lại gì. Người ta có thể cười hi ha trong cuộc chơi nhưng ai có thể biết được lúc đó người ta buồn hay vui. Cuộc sống này khiến cho nụ cười không còn là biểu trưng của hạnh phúc và nước mắt chưa chắc ẩn chứa nỗi đau.

Cảm giác trống rỗng, không suy tư, không sầu muộn, không hào hứng khiến cho ta cảm thấy mọi thứ đều trở nên xa lạ. Làm sao khác đây khi chính ta còn thấy mình xa lạ, tựa như trong gương kia không phải là ta mà là một ai khác đang ngạo nghễ nhìn.

Từng ngày từng ngày trôi qua mà ta không biết mục đích của cuộc đời mình là gì nữa. Có một điều gì đó thiêng liêng liêng đang âm ỉ cháy chờ ngày sôi bùng lên, đốt lụi hết thảy và cho ta cơ hội tái sinh trong một hình hài mới.

Phải chăng ta đang chờ khoảnh khắc đó, khoảnh khắc con tằm phá kén.
(20-11-2012, 10:36 PM)mechichi Đã viết: [ -> ]Cuộc chơi nào rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc. Tàn canh rượu hết chẳng còn lại gì. Người ta có thể cười hi ha trong cuộc chơi nhưng ai có thể biết được lúc đó người ta buồn hay vui. Cuộc sống này khiến cho nụ cười không còn là biểu trưng của hạnh phúc và nước mắt chưa chắc ẩn chứa nỗi đau.

Cảm giác trống rỗng, không suy tư, không sầu muộn, không hào hứng khiến cho ta cảm thấy mọi thứ đều trở nên xa lạ. Làm sao khác đây khi chính ta còn thấy mình xa lạ, tựa như trong gương kia không phải là ta mà là một ai khác đang ngạo nghễ nhìn.

Từng ngày từng ngày trôi qua mà ta không biết mục đích của cuộc đời mình là gì nữa. Có một điều gì đó thiêng liêng liêng đang âm ỉ cháy chờ ngày sôi bùng lên, đốt lụi hết thảy và cho ta cơ hội tái sinh trong một hình hài mới.

Phải chăng ta đang chờ khoảnh khắc đó, khoảnh khắc con tằm phá kén.

like cái này của em.
(20-11-2012, 10:44 PM)lanhdien Đã viết: [ -> ]like cái này của em.

Cái này nguy hiểm lắm bác ạ sad
(20-11-2012, 10:36 PM)mechichi Đã viết: [ -> ]Cuộc chơi nào rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc. Tàn canh rượu hết chẳng còn lại gì. Người ta có thể cười hi ha trong cuộc chơi nhưng ai có thể biết được lúc đó người ta buồn hay vui. Cuộc sống này khiến cho nụ cười không còn là biểu trưng của hạnh phúc và nước mắt chưa chắc ẩn chứa nỗi đau.

Cảm giác trống rỗng, không suy tư, không sầu muộn, không hào hứng khiến cho ta cảm thấy mọi thứ đều trở nên xa lạ. Làm sao khác đây khi chính ta còn thấy mình xa lạ, tựa như trong gương kia không phải là ta mà là một ai khác đang ngạo nghễ nhìn.

Từng ngày từng ngày trôi qua mà ta không biết mục đích của cuộc đời mình là gì nữa. Có một điều gì đó thiêng liêng liêng đang âm ỉ cháy chờ ngày sôi bùng lên, đốt lụi hết thảy và cho ta cơ hội tái sinh trong một hình hài mới.

Phải chăng ta đang chờ khoảnh khắc đó, khoảnh khắc con tằm phá kén.
Có một cái mà muội không cảm nhận được hay cố tình không cảm nhận được. Rằng muội sống dẫu mục đích hay gì gỉ gì gi của muội đi nữa cũng đem lại ấm áp cho con của muội cho gia đình muội. Họ ấm áp vì còn có con , có mẹ, có vợ, có chị, có em đó là ý nghĩa mà muội. Phá kén hay không phá kén mới hay không mới cơ bản sống là đã đem lại một chút gì ấm áp cho đời rồi đôi khi chỉ là hơi ấm cho chiếc áo đang mặc.

Viết tầm bậy chơi
Nếu khi cần phải chọn lựa thì ngta thường chọn lựa cái dung hòa nhất và những điều thấy gần gũi và hợp lý nhất.

Nếu đúng như vậy thì Hạnh phúc có phải là sự đánh đổi của một cá nhân hay nói cách khác là một sự hy sinh cao cả cho một cái chung mà ta buộc phải chấp nhận?

Vừa đau khổ vừa sung sướng mới là hạnh phúc, là lạc thú của trần gian. Con người đừng hòng thoát ra được cho dù cố vẫy vùng...
Ừ, chắc rồi đó đâu phải là tình yêu. Nhưng nỗi chơi vơi trong lòng là có thực. Thực đến nỗi khiến mình hơi ngơ ngác, đầu óc cũng trở nên lộn xộn.

Nhận được một cuộc gọi từ một người quen cũ, chắc cũng hơn mười năm rồi nhỉ, chúng ta mới liên lạc lại với nhau. Ra trường, mình vào Sg thì nghe tin bạn cưới. Lúc đó cảm giác hụt hẫng lạ lùng dù giữa chúng ta chẳng là gì của nhau cả. Chỉ là những cái nhìn, những câu chuyện xã giao thông thường nhưng sao cho đến bây giờ mình vẫn tin rằng, chúng ta đã dành cho nhau nhưng tình cảm rất thật. Nhưng lạ lùng là chẳng đứa nào can đảm bước qua. Mình kiêu kỳ, phải rồi. Còn bạn thì ... cũng kiêu căng chẳng kém. Những cái tôi đụng vào nhau bôm bốp rồi đẩy bật nhau ra, không làm ai tổn thương nhưng làm chúng ta e ngại, làm chúng ta xa cách. Lúc đó mình nghĩ rằng, đứa nào mà bộc lộ trước là thua. Ừ, chúng ta đều thua rồi, thua chính bản thân mình chứ không thua ai khác. Trong cuộc chiến đấu với cái tôi, con người luôn đầu hàng là thế.

Cảm giác của mình đến bây giờ vẫn là nuối tiếc, không phải là ý nghĩ muốn trở lại ngày đó để thay đổi điều gì mà chính là chúng ta đã không cho đối phương biết được chúng ta đã yêu mến họ bao nhiêu. Cho đến bây giờ mình mới nhận ra tình cảm đó rất đẹp, rất đáng trân trọng chứ chẳng có gì xấu hổ như những nghĩ suy ngày đó. Mình vẫn quý và giữ rất nhiều ký ức đẹp về người, tất nhiên đã không còn là tình cảm ngày xưa mà trở thành một trạng thái khác.

Mọi thứ vẫn ngủ yên cho đến hôm nay. Nhưng chắc hẳn nó cũng sẽ chỉ tỉnh dậy vài giờ rồi lại ngủ yên tiếp tục.

Hạnh phúc nhé.
Lâu lâu nhớ đến một người
Để rồi cười mỉm cũng vui tháng ngày
Cái tình mộng mộng, say say
Có hôm quay lại chất đầy tâm tư
Quên! là rũ bỏ phù hư?
Buông! là tìm đến chân như...
Được gì?
Thôi thì...trót lỡ sân, si
Thoáng hương ngày nọ kịp ghi dấu lòng.
Những ngày cuối năm ai cũng tất bật. Lo đón Giáng Sinh, rồi tết tây, tết ta ... Lại một năm sắp qua, mình thêm 1 tuổi đồng nghĩa với lại già thêm một chút. Chẳng có gì níu lại được nhỉ. Vạn vật cứ thế tuần hoàn đến rồi đi. Nhìn vòng đời của cây lá đâm chồi nẩy lộc ra hoa kết quả rồi tàn lụi để thấy kiếp người cũng mong manh như thế. Dẫu vòng đời của chúng ta dài hơn nhưng đâu thể tránh được quy luật sinh lão bệnh tử. Cát bụi lại trổ về cát bụi.

Chỉ hy vọng khi chúng ta sống có thể làm được gì đó và khi chết đi hóa thành cát bụi cũng không là vô nghĩa.

Mưa nên lan man theo mưa. Cơn mưa cuối năm chỉ vừa đủ mát chứ không làm dịu được lòng người.
Ta nghe đâu đó 1 câu thế này Me ạ:

_ Khi sinh ra mọi người chung quanh ta cười, còn ta khóc

_ Chỉ mong khi ta chết đi duy nhất ta cười và mọi người chung quanh khóc .

Chỉ cần sống sao cho được cái vế thứ 2 là mãn nguyện rồi.
Hôm nay mua được 4 cuốn sách cũ (dù cực kỳ mới) với giá rất hời, mỗi tội phải chạy hơi bị xa để lấy. Ha, mình quyết tâm đầu tư cho tủ sách thật đồ sộ, sau này dù chẳng có đất đai ruộng vườn để lại cho con cháu thì cũng còn tủ sách này cho chúng. Đất là vàng thì đúng rồi, nhưng sách cũng là vàng nhỉ.

Nhìn tủ sách ngày một nhiều thêm là mình khoái quá rồi. Hy vọng mai mốt con cháu mình nó cũng yêu sách giống mình.
Trang: 1 2 3 4