Trích dẫn:Vui lòng đừng spam để chủ đề được diễn ra liên tục.Cám Ơn!
Topic này dành cho Ngũ Đại chém nhau.Và Phải Chém Nguyên một bài theo các trình tự như sau
Bố cục
Phần I : Xuất xứ Ngũ Đại Thi Nhân
Ngũ Đại Thi Nhân bao gồm
Nam Lãnh Côn _ Thi Thánh, Bắc Tù Và _ Thi Bá, Đông Hớ Thiệt_ Thi Vương, Tây Ngạo Nhảm Thi Tiên,Trung Thần Cương _ Thi Cương
Gọi tắt như sau
1/ Nam Côn
2/ Bắc Tù
3/ Đông Hớ
4/ Tây Ngạo
5/Trung Thần Cương
Phần II :Đệ tử
1 /Đệ Tử Nam Côn
2 Đệ Tử Đông Hớ
3/ Đệ Tử Tây Ngạo
4/Đệ Tử Bắc Tù
Phần III: Các cuộc đụng độ
Tranh Đoạt Đê Tiện Bí Lục
Giành giật Đệ Tử
Giành giật Mỹ Nhân
Đánh Thi Viện
Đánh Blog YaHoo
Đánh Viện Việt Học
Đấu Phều Phào Kiếm Khách
Phần IV: Ẩm Lâu Luận Tiện
Topic được thực hiện dưới ý tưởng của Hớ Thi Vương.Ngạo ta chấp bút làm đầu..quất ngay 1 phát pháo mở màn..Mong các tiện nhân xem đừng spam.
Rất mong nhận đòn từ các Thi khác trong Ngũ Đại Thi Nhân.Nội dung đang bắt đầu từ phần 1
Khuyến cáo..chỉ nên đá người khác, không nên tự đá đó là hành động tự kỷ mà trong giớii DT gọi là Thủ...
Đê Tiện Hành
Thủa trời đất ngập trong ngụy biện
Ta phất cờ đê tiện đứng lên
Thân này nguyện trả đáp đền
Mài gươm chém gió máu lềnh Tín Lăng
Bẻ cong bút uốn quằn câu chữ
Kéo sương mờ lấp phủ Hàm Đan
Sáng ngời đầu trổ hào quang
Hùng tâm tráng chí rỡ ràng Đại Lương
Người dẫu chết còn xương trơ cốt
Hồn dặm xa múa cột hồng mây
Thái Huyền bạt sử óc lầy
Bên hiên gió thốc,nguyệt lay nhật tà
Hỡi đệ huynh tù và hiệu triệu
Nữ nhi hồng chả thiếu phần ai
Mưa quăng,gió giật ,tuyền đài
Khổng,Chu bái biệt lệ phai tình nồng
Tây Ngạo Nhảm_ Thi Tiên
******
Mọi sự bắt đầu từ lúc giang hồ bạo loạn.Khắp nơi mưa máu, biết bao oán hồn than khóc ..họ chết dưới ngòi bút sắc như đao,bén như kiếm và đểu như ..đê tiện.
Giang hồ phong vân, Thế gian biến sắc, đến một lúc thiên hạ chia năm cuối cùng qui về một mối sau kỳ luận kiếm.Ngũ đại Thi hội tụ Đê Tiện Hội _thiamlau.com
Xuất xứ Nam Lãnh Côn _ Thi Thánh
Nói tới Đê Tiện Hội đầu tiên phải kể đến:
Nam Lãnh Côn_ Thi Thánh
Trong một chiều mưa bão đổ ập về làng Thi ẩm nhỏ bé.,.nép mình dưới tán cội đa, tửu quán nhỏ mọc lên như muốn lưu chân lữ khách giang hồ. Ngạo ta đang ngồi nhớ bài lai về một con bé có tên là Cỏ… đương tâm sự với Đông Hớ Thi Vương và thangdiennhat ,bổng dưng thấy một gã áo rách chân trần..tóc phủ nửa mặt dáng người thấp nhỏ ..bước thấp bước cao tiến tới ngồi phệt ngay cửa tửu quán .
Hắn rất xấu, xấu vô ngần nhưng ánh mắt tựa như có lửa..hoặc do mất ngủ hoặc say ta chả rõ..chỉ biết rằng khi ta đang nghía đểu thì hắn ngâm thơ :
Này em!
Một cánh tay ngoan
Vân vê...
Sợi tóc
Ngút ngàn...tịch liêu
Trời thu...
Ngã bóng qua chiều
Này em!
Vạt nắng...
Yêu kiều ngắm ai?
Bờ xa phố thị miệt mài
Xôn xao...
Một dáng trang đài
Bứơc qua
Này em!
Tìm ánh trăng ngà
Khoát xiêm y
Lại...
Thẩn thờ...lòng anh.
Này em!
Mộng...
Trót vấn quanh
Tàn trăng
Mà giấc...mộng...xanh
Nguyên lành
(Lãnh)
Ta vỗ đùi cái đét :
Thơ hay
_Hay giề , bài cùi nhất của ta đó!!
( chửi thầm, mệ ..tao khen là may cho mày rồi ..bày đặt.thế nhưng ta cứ toát mồm ra cười)
_Này ku.. vào uống với ta 1 ly
_1 ly đếch uống..
( hơ, thằng này tinh vi nhỉ)
_ ừ thì 10 ly
_10 ly thì ta ngủ
_ Sặc..
Một lúc sau..hắn ngà ngà say tâm sự:
_ Ngạo ..mày biết vì sao tao làm bài thơ Này em không?Chẳng qua là cảm tác từ bài Mời Em của lão 1t2u3a4n. Đọc bài thơ cũa lão thấy hay quá và thấy lão " mời em" nên ta cũng "này em" cho không đụng hàng thôi!
(Mịa nãy giờ mới ghe dc 1 câu nói thật)
Nói tới đây bật chợt từ cửa bước vào..Một trang thư sinh , trên mình khoát chiếc bào đỏ rực như lửa bên trong là y phục tuyền trắng làm ấm cả không gian u tịch trong chiều thu thi ẩm. Phụng Hoàng Thần.(. một gã nức danh giang hồ với những tuyệt phẩm về những bức thư tình không gửi )bước vào lên tiếng:
_Mấy rày vắng mặt cũng lâu, không biết là từ lúc đấy đến giờ Lãnh Diện có trần trình về lý lịch ở đâu không, nếu có thì trích dẫn lại, không thì tự bạch một chút cho Phụng Hoàng Thần này tham khảo tý ?
( ta cũng lùa gió bẻ măng xem hắn mần thơ được hay chôm)
_Tự sướng một bài đi Lãnh
Gã trầm ngâm đâu mươi phút rồi ngâm nga :
Phụng hoàng với lão Cuồng sinh
Ép ta cứ phải thanh minh cuộc đời
Thì đây là cái nợ trời
Thân trai mà phải mang nghề bán hoa(tươi)
Tuy gần mà cũng rất xa
Ẩm lâu một đoạn chưa qua một lần
Nơi ta(ở) là chốn Sóng Thần
Tiếng là Thủ Đức mà gần Bình Dương
Gia cảnh thì cũng phình phường!
Sau lưng đã có một nường canh me
Nếu đời là cái bánh xe
Thì ta đập dẹp bán ve chai liền
Ta tuy "mặt lạnh" nhưng hiền
Con ta công nhận " ba hiền thiệt ba"
Chừng mười năm mấy trôi qua
Giật mình nhìn lại thấy xa vô cùng
Từ ngày cùng vơ chung mùng
Mà nay ngước lại lùng bùng mười năm
Anh em có muốn ghé thăm
Ta đây cũng rất hăm hăm đón chào
Thứ hai thứ sáu không sao
Riêng hai thứ cuối(7&cn) đừng vào gặp ta
Gặp ta thì cũng qua loa
Đôi câu chuyên nhạt rề rà không lâu
Chém cha cái kiếp mưu cầu
Vì mi ngày lễ đun đầu kiếm ăn
Vài câu gọi chút làm quen
Biết thêm chi tiết tèn...ten...đi nào!
Bắt đầu thi Họa
Thì ra anh bạn của ta
Là Hoa có chủ khéo là hay ghê ..
Bữa nào Ngạo sẳng tê tê ..
Ghé qua thăm lão hành nghề bán bông
(Ngạo)
Hôm nào lão có đi rông
Ghé ta làm chút rượu nồng cho vui
(Lãnh)
Rượu nồng làm bậy(vài ly) cũng xong ...
Đi rông vợ uýnh .. chổng mông ăn đòn .
Bữa nào rỗi rãi xuân son ..
Ngạo này xin ghé ..cho tròn chữ thơ
(Ngạo)
Hôm nào ghé trọn chữ thơ
Lão Ngạo nhớ kéo lão Hoa đi cùng
Núi non xa cách chập chùng
Chỉ cần có rượu đùng đùng đi ngay!
(Hớ)
Bấy lâu không bén hương hèm,
Nghe bày cuộc nhậu nổi thèm phát kinh,
Mấy ông đi uống một mình,
Bỏ Phụng ở lại ... sẽ sình bụng nha !
(Phụng)
Cũng nên một chuyến bôn ba
Ngồi nhà chỉ biết đi ra đi vào
Ta đây cũng thấy cồn cào
Chiều nay mần phát ồn ào được hem?
(Lãnh)
Chiều nay nếu ghé Sóng Thần,
Tạt qua "Dê Cúc Phương" mần vài ve,
Cái ngày coi bộ được nghe,
Không biết mấy lão ý kia sao hầy ?
(Phụng)
Chiều nay thì chả biết sao
Nhưng Hoa đã nói (thì) chiều nào cũng đi
Đường xa thì có xá chi
Bốn giờ tan sở (hỏi) có gì sẽ phone!
(Hớ)
Mấy người hội họp rượu bia
Mà ta phải đứng chầu rìa chán ghê
Giờ đây mà đã chán chê
Con mà ra nữa thì lê thê nhìn
(Thangdiennhat)
Lão rảnh thì cũng đi luôn
Chứ đứng nơi đó cũng buồn lê thê
Chiều nay đừng có ngủ mê
Hoangthan cũng biết quán dê đó rồi
(Lãnh)
Cà kê dê ngỗng chán rồi tới màn hỏi tuổi
Ba bảy thì bước chưa qua
Ba lăm mất dấu vậy là ba chi?
Cắm hoa tui cắm từng cành
Lão cắm nguyên bó tui đành chịu thua
(Lãnh)
Lừa tình cả đám.. hắn tuổi ngọ 78 thế là lão Phụng bị 1 quả và kêu hắn bằng anh
Vậy là ba sáu xuân xanh,
Phụng kém ba tuổi rành rành phận em,
Lão Điên cũng gọi bề trên,
Chỉ có lão Ngạo trèm trèm Lãnh Diên !
(Phụng)
Thằng Điên cũng bị lừa nốt.Quả là đê tiện nó lòi ra 1 khúc dài chừng bằng cái đuôi của Adame
Rứa mà mấy bữa huyên thuyên
Cứ tưởng Lãnh Diện như dương phận em
Giờ thì tuổi biết rồi hem
Còn ảnh chưa có phô xem xem nào
(Thangdiennhat)
Kết quả sau đó là 1 trận dê , Hớ đi lạc 15km mém xuống Long An. Lãnh như thường lệ ngủ ngon trên vai áo anh.. đếch cần biết đời là gì mà sầu với hận.
…
Vài năm sau ta biết người ta thù nhất là hắn..mà thương nhất cũng là hắn
Thù là vì hắn mà Cỏ rời khỏi ngọn Gió lạnh lung như ta để đi về một nơi xa lắm nếu ngày đó hắn không nói với Cỏ của ta như sau có lẽ giờ ta sẽ khác..khác nhiều lắm…
Trích dẫn:Có gì đâu bb nên chọn quên trong cách nhớ. Yêu nhau không hẳn là phải đến với nhau, những gì đã qua sẽ là kỉ niệm đẹp và lãng mạn nhất trong cuộc đời mình. Chỉ sợ chua xót khi mình không gặp đựoc moối tình như vậy chứ còn nếu có thì dang dỡ cũng là thứ hạnh phúc, một hạnh phúc không tên.
“Con đưòng dành cho h là con đường rất bình dị, nên ít gặp chông gai chăng. Cảm thấy thích thì vui rồi và luôn tìm niềm vui cho dù nó đơn sơ cũng đựơc.
H không phải là thánh nên không thể tránh điều sai!. Mưòi mấy năm trứơc h chia tay với một người và cũng rất đau khổ. H thấy mình sai với ngưòi ấy.
Bây giờ có một góc riêng rồi h lại thấy mình đúng, vì nói sai thì rất phủ phàng với ngưòi chung sống với mình sao?
Cho nên chuyện đúng và sai, đựơc và mất chỉ có thời gian mới là thứoc đo hữu hiệu nhất. H nói vậy còn bb thì nghĩ sao. hi hi”
“BB nhận ra là tốt rồi!. Một sớm nào đó Cỏ thức dậy và ngứoc lên trời mà thốt rằng: Gió ơi ta nhớ mi lắm, rồi tiếp tục với những hành trình đang chờ Cỏ ở phía trứơc!”
(Mềnh ghét nhất cái chữ “Huynh Không phải là Thánh “Nó là Thánh muh ..Và thương hắn nhất khi hắn nói “.Mày xuống đây với tao”)
Trở lại hành trình đê tiện của Nam Lãnh Côn xuất phát từ thủa ban đầu hắn đã ghi dấu ấn lên văn đàn bằng ngòi bút trác diệu ẩn sâu sự đen tối tự tận góc nhỏ nhất của tâm hồn
Miếng trầu...là nghĩa phu thê
Em về!
thiên cổ...
vân vê một mình.
Nhớ em!
Quệt miếng...trầu xanh
Cay nồng lên mắt...
tròng trành đời nhau.
Em về!
gởi lại niềm đau
Vào anh ray rức...
ngập sâu
nghìn trùng...
Em ơi!
Trong cõi vô cùng
Hồn...anh
đã lặng...giữa vùng
thiên thu
(Lãnh)