Chuyến bay 11 tiếng (chuyện phiếm ĐHM)
lanhdien > 11-11-2011, 12:08 AM
Lao vào phòng chờ lên máy bay. Cô vấp phải một người đàn ông trẻ:
- Ôi, xin lỗi em, chị đang mải tìm Terminal
- Đi Đức à
- Ờ, sao biết?
- Nhìn biết chứ sao, cùng chuyến rồi, đi…hắn nói với cô như đã quen từ kiếp nào
Cô thở phào, thế là có người nói chuyện rồi. Những 11 tiếng trên máy bay, chả lẽ lại im như thóc.
Hắn mang hết va li cho cô. Hi, trời thương mình.
Hắn rủ uống cà phê… hỏi tại sao cô không uống, cô bảo, uống cà phê ngủ thế quái nào được, mà không ngủ được tao sẽ đọc thơ trong suốt chuyến bay cho mày nghe, tao không muốn tra tấn mày theo kiểu ấy.
Nhìn cô… khó hiểu, bảo trông cô thế kia mà làm thơ á.
Hơ, là nó chê mình xấu, hoặc nó bảo mình xinh? nhưng cô nghĩ mình đang lưng lửng chầu văn giữa hai hệ đó, mắt con zai; chúng nhìn chắc gì đã chuẩn, từ mắt đâu có truyền qua não ngay, mà thường đảo tụt xuống các vòng 1, 2, 3, rồi khựng lại ở chỗ cần khựng, thằng đeo kính thì nó treo bung biêng ngay tại tròng, còn lại thì lởn vởn ngoài vùng con ngươi người ta gọi là ánh mắt, cô nghĩ bụng; à, mày khinh tao à, xấu thì chê là mắc tội với các đấng nam nhi, xinh thì đổ lẫn với đám chân dài đầu tôm, ai chả khoái ăn tôm vì nó tươi và ngon miệng, nhưng nhất định phải cắt cái đầu, vì chỉ có cái giống tôm là trong đầu chứa phân--- xẹc, cô quăng luôn quyển thơ mới tinh ra trước mặt hắn như Eva dí quả táo cắn dở vào miệng bắt hắn ăn.
Hắn chả thèm cầm, đang mải nghe điện thoại. Rồi hắn đi vệ sinh. Có nghĩa là thơ của cô quái quan trọng bằng đồ thải trong bụng hắn.
Lát sau quay lại, hắn hỏi cô ở vùng nào bên Đức, cô đáp: bên tây, hắn bảo hắn cũng phía ấy. Lạ nữa, cô và hắn cùng họ với nhau. Nghĩa là có đủ yếu tố trò chuyện tiếp…
Chuyện cũng vãn vãn, cô bảo hắn:
- Nghe chị đọc thơ nhé
Hắn chắp tay vái:
- Thôi, em lạy chị, em ghét cái dân suốt ngày thơ phú nhất, lúc nào cũng lơ mơ như dở người...
- Này, đây cũng thử dở xem nó thế nào đấy, bây giờ phong trào in thơ mọc ra như lá thu. Tao cũng thử, có chó gì mà chả thử.
Bụng dạ bảo nhau: ai bảo mày ghét, tao sẽ tra tấn cho mày chết.
Cô tấn công hắn bằng hai câu thơ:
Này này ai đợi mùa ai
Đêm ôm nhộng kén đêm gài tơ hong
Đọc xong, cô rũ ra cười, nhìn cậu ta nghệt mặt, chả hiểu cô vừa phang cái gì bằng ngôn từ, nó cứ vần vần, vè vè, hoảng.
Hăn lơ đãng, lại bấm điện thoại.
Quả này toi cơm rồi, người ta có thèm biết đến chữ nghĩa là gì đâu. Hôm qua, (trước một ngày lên máy bay), cô mới nhận được vài chục quyển thơ, họ in gấp cho cô mang sang.
Kể từ lúc đó, cô cũng tửng như người đi trên mây thật, hay tại mình vô tư và thánh thiện í nhở, dính dáng tí Thúy Vân kể cũng hay…
Và bỗng nhiên chợt nhận ra…
Cô biết có một số người yêu cô, và một số ghét cô.
Trước có nghe người ta hay bảo, ai yêu sâu sắc thì căm thù sâu sắc, nhưng cô lại gặp cái người yêu không sâu sắc nhưng lại căm thù cô sâu nặng. Bố khỉ.
Nhưng đâu có sao. Cô khâm phục người nói xấu và đặt điều ghét cô, bởi những người đó họ yêu quí bản thân họ hơn ai hết, họ vẫn bảo họ yêu thiên hạ hơn, tại cái lưỡi chứ cũng chả phải tại họ, có ai đó nói, yêu bản thân mình là giúp cho mình, và giúp cho xã hội, mà giúp cho xã hội là cho dân tộc đấy. Khẹc khẹc…
Thánh còn bị nói xấu nữa là người. Hờ hờ…
Vỗ gọi hồn sen hương vượt sóng lên ngôi. Cái chất Hà Thành gia tộc vừa lãng du theo kiểu kệ mẹ chúng mày âu cũng là niềm an ủi cho cô rất nhiều.
- Này, bà nghĩ gì thế? Hắn hỏi rất nhẹ mà cô giật mình.
Cô nói là tâm trạng khi rời khỏi Việt Nam thôi. Mà biết nói gì với hắn bây giờ nhỉ:
Này vai cẩm đoạn lụa đào, khốc khách lục lạc xuôi dòng nguyên lai…
Cô đọc tiếp như trên đời chỉ có thơ, hình như cô đang là nàng Kiều của thi ca, hớ hớ. Kiều người ta yểu điệu thướt tha, thông tuệ đủ đường, chưa rao bán đã có người mua, ai như mình, thơ đây, người đấy, mà cũng chả bán được một xu. Khổ! Cũng là tệ nạn xã hội đấy các cụ ạ.
Hắn lại nhớn nhác dòm vào mặt cô, chắc hắn nghĩ cô sẽ nói toạc chuyện đời tư của cô, hay nhà ở đâu, bố mẹ anh em làm gì, dân số trong bụng cô là bao nhiêu đứa…
Cô kín bưng, hắn ngán ngẩm xoay xoay cái điện thoại trong tay, mọi suy nghĩ dường như chỉ là cái màn vô tri vô giác kia biết.
Cô ức lắm, thằng này đầu bã đậu thật, làm mình cụt cả hứng.
Quyển thơ 45 bài nằm run run thở, mùi mực còn đẫm nồng nàn như muốn thoát ra, muốn bay trên mọi suy nghĩ.
Cô tâm sự với hắn, kệ, nghe thì nghe, chả nghe thì cũng phải nghe. He, biết cái cỗ xe tăng Đức rồi đấy, nó cứ lừ lừ, cái nước mình sắp quay lại cũng có câu châm ngôn: geht nicht gibt nicht đấy.
Cô là dân kinh doanh, nên khi bước vào thử lĩnh vực thơ thẩn giời hành này, cũng muốn xem số hệ lụy trong đó có gì lạ không.
Lạ chứ, lạ là những nhà thơ thật sự thì họ có phong cách rất phóng khoáng, không để ý gì đến những bon chen đời thường, dường như họ bay cao hơn người thường và ở cõi giới khác có vẻ lạc loài và ma mị…
Còn những “nhà thơ„ nằm trong ngoặc kép thì khác, trừ phụ nữ ra, đa phần đàn ông đều mặc váy, váy rất ngắn! Độ ngắn tỉ lệ thuận với tư cách.
Mẹ kiếp, mang tiếng là đáo để, mà mình vẫn bị chúng lừa.
Này, những chiếc giường tình, lột lờ đệm cong thân xác, oằn những sự thật, những nụ cười dâm đãng chảy lòng thòng, vài tảng da thẽo thợt quá đát của „nhà thơ„ đang muốn khai xuân, muốn hóa thân hiếp dâm những nàng mê và coi thơ như món ăn tinh thần.
Em chỉ tỉnh ra khi đích thân em biết xáo chữ, chính em biết rằng thơ chả có cái quái gì ngoài cảm xúc của chính mình, em bắt đầu biết xào nấu cho món thơ, biết ngửi thấy cái mùi đặc trưng ấy, và nghĩ bụng: ồ sao thằng ấy lại là nhà thơ!
Hóa ra mấy „nhà thơ“ kia, mày lừa bà à, bây giờ bà biết tỏng các loại thơ chăn chíp và hô hào khẩu hiệu ấy rồi nhá.
Tấm em không trèo cau, Tấm em đang đánh đu trên cáp treo tầng trời thứ mười một rồi thấy chưa, chôn mẹ nó cái váy đụp đầy rận bò lổm ngổm với công dung ngôn hạnh vờ vĩnh, giờ là tà váy rất hiện đại có viền đăng ten như khiêu khích… Tấm em cuốn chặt vào hai kẽ đùi trắng nuột, có ngước lên nhìn thì nó cũng kín như đêm 30 rồi đấy. Tấm cười bả lả…
Này em, em Nhiên sơ, em Man sơ, em lồng lộng…em ngúng ngẩy, em đu…
Ờ ờ, mà vẫn nghĩ đến lúc cái cáp bị cúp mẹ nó điện, em rơi phịch xuống đất…
Hí hí, thế kỷ XXI rồi, lo mẹ gì, em sẽ đăng ký bản quyền một cái máy nổ (người ta thường gọi là máy phát điện), nhưng em thích gọi là máy nổ hơn. Chả nổ thì làm gì có ai biết nhà mình ràu có, ràu nên sơ cua chơi máy nổ, điện nguồn chính là cái đinh!
Này, hóa ra có lúc em đi sứ nhưng rước về toàn bom với mìn. Em muốn tìm đồ chày chưởng“nhất dáng, nhì men, tam nguyên, tứ hiếm„ cơ. Trong mông lung ngu dại em cứ đinh ninh đã sờ được Céladon hay teng dưa hấu, bỗng bị gí vào tay toàn lùng nhùng những màu mè xác men tự vẽ.
Hua, vẫn thế, này, em có cái đẹp của em, em cóc cần phải men nọ men kia, thử lật đít lên, phang mẹ nó vào hai chữ đít mộc, và đóng cái dấu xác nhận đồ C là ô sờ kê rồi. Cùng lắm, có sơ suất gì thì cũng chỉ âm một đường, bạc khẩu một chút hay tóc một tẹo.
Lại thấy, ngọn cỏ cao chừng có hơn một gang tay mà đái bao nhiêu lần cũng không qua được? Cái cơi đựng trầu cứ mở ra là tênh hếch bình vôi, với những vỏ, những lá? Ngu ngốc! Có đám châu chấu lại còn nghen tuông tị nạnh đá lén nhau.
Soi kỹ, hóa ra, lũ cào cào đực mặc váy thường bay là là gần đám cỏ hôi lại có tài hơn lũ châu chấu cái mặc quần xanh đỏ.
Lạy giời, (tởm) chữ này không có trong thơ - Lạy giời, (buồn nôn), câu này cũng không có trong thơ.
Vậy thì thơ là gì? (Là lừa đảo, là háo danh! Mẹ kiếp!) câu này cũng không có trong thơ.
- Này, bà bị ma nhập à, nói linh tinh gì thế, túm lại, có uống tí gì không, cho hạ hỏa.
Ô, hay thật đấy, tự dưng lại có đứa nó nghe mình nói. Là ý mình đang nói đến cái đoạn: Cọng măng đắng ngâm vào lòng ớt, cay xé thân em, cỏ cây mọc ngược bắn rễ lên trời, búp trắng xiên lòng đất tái…thằng Cuội triệu năm lanh lảnh đối cực vùng cười…Em trần trụi, em bờ bụi, em mặt mạ đeo khoen đêm…
Cô cười khì khì với hắn: toàn giọng điệu chị viết đấy em ạ.
Cho là cô đang bị tẩu hỏa nhập ma. Hắn bình một câu toàn mùi ớt chỉ thiên và ổi xanh:
- Thơ của bà à, tởm thế?
Có điều, hắn không gọi cô là chị nữa, cô được thăng chức cao hơn, ờ có lẽ hắn cũng bị nhập rồi.
Cô lơ đễnh, cái giống nữ nó thế, khi họ không nghe mình thì cố gào lên, lúc người ta nghe thì lại tỏ vẻ lờ.
Nghe theo lời hắn, cô tu hết cốc nước. Hắn bảo, hắn quen sống bên nước ngoài rồi, hắn muốn quay lại Đức càng sớm càng tốt. Cô bắt đầu quan sát hắn:
- Này, sao lưng mày thẳng thế, trông như là diễn viên ba lê…
Hắn cười, không giả nhời; hừ, người ta nói vậy là khen đấy, mà không thấy hắn kiêu căng gì, mặc dù, nhìn hắn có vẻ không dễ gần và chỉn chu đến phát ghét. Lúc hắn nâng va li cho cô, cử chỉ rắn rỏi, lại pha chút sành điệu nữa chứ. Thằng này ngó qua cũng loại tốt giống đây, kiểu này về Việt Nam cho trâu quê ta ăn cỏ đồng ta chắc chạy show không kịp. Cô hỏi hắn:
- Này, về kiếm chác được em nào không?
Hắn lắc đầu hờ hững, chả lưu luyến gì, thường thì đàn ông về Vnam khi ra sân bay hay vương vấn những mối tình chớp nhoáng hoặc sâu đậm ở mảnh đất này.
Cô ngán ngẩm, chả bù cho cô, chỉ muốn thời gian đừng có trôi.
Chả phải thanh minh gì, nhưng vì cái mùa thu Hà Nội sao nó thơ mộng đến u mê, nhà cô sát hồ Tây, lúc nào cũng có cảm giác bồng bềnh trong heo may cuốn đầy hương hoa sữa. Búp tay ấp ủ cả chiều Tràng An hanh vàng nhẹ như tơ tằm óng ánh.
Cô thường xuyên về VNam vào chớm mùa thu, và ra đi cuối mùa.
Lại bị một vài chàng vừa trêu vừa hát, hình như bài của Lam Phương thì phải: về làm chi, rồi em lặng lẽ ra đi…ôm ấp yêu thương quê nhà…dâng hết cho người tình xa…
Vừa rồi, tự dưng, tự dưng thật đấy…
Mặc dù rất ngại nhưng vẫn được bị người ta quay 20 phút phát lên kênh truyền hình vtc10.
Được nghe những lời đồn thổi về cô mà người ta bảo đó là cái nền văn minh lúa nước nó phải thế, không thế thì không có chữ ét sì hay hắt xì hơi tự nhiên xuất hiện trong đám minh tinh lẩn vào khối hội nhà văn được.
Được một vài dấu ấn ân tình hôn sát còn đọng hai bên má. Sen chúm chím cười, sen nở hé trong em. Cô bảo, hôn một bên thôi, họ cãi, đâu có được, người Đức họ hôn hai bên. Tình yêu là anh em song sinh với tình báo và cũng ngàn lần gian lận như nhau. He he…
Được in Thơ…
Mùa đẹp, thì tình đẹp, mùa thu chỉ để làm thơ và yêu! chứ làm quái gì bây giờ?
Cô được một vài nhạc sĩ phổ nhạc từ thơ cô, bài Lời của dế và Thoáng hồn thu thảo…
Được một vài người bạn yêu mến, và một người bạn yêu thương lặng lẽ… mà mỗi khi nghĩ đến cuộc đời chị, cô phát khóc và đầy ngưỡng mộ…
Còn có một chị bạn thơ bảo rằng: gặp HM rồi, nhưng vẫn nghĩ HM không có thật trên đời…cô ngỡ ngàng lắm, khi một người dành cho cô sự mến thương như thế.
“Cuộc đời này đến vua chúa cũng say đắm vì ái tình nên chỉ có tình yêu là thiên thần nhất; văn chương chỉ là một cuộc chơi thôi; em cứ viết những gì em muốn nhưng cũng đừng quá lao tâm khổ tứ và đừng tham vọng quá vào nó; Hãy như anh thong dong mà chơi văn chương nhé...„(đây là đoạn trích bức thư của một nhà văn gửi cho cô khi cô gặp anh ở Hà Nội)
Lạy mùa, chỉ mình biết mình đang sống rất thật! Không đủ nhận biết ai là người tốt, kẻ xấu?
Hình như mình đang nói mình nghe…
Ơ, quay ra, thấy hắn thoáng nhìn cô, hình như hắn thở dài…rất nhẹ…
Mà cũng đến giờ lên máy bay rồi hay sao ấy…
(còn tiếp)
Đặng Hà My 08.11.2011