RE: Những lời mãi mãi không thể nói
TieuChieu > 14-12-2011, 10:52 AM
Vậy là đã 13 năm kể từ ngày dì bỏ con đi biền biệt. Lâu lắm rồi dì không còn hiện về trong giấc mơ của con nữa. Ở thế giới bên kia dì sống thế nào rồi? Sao dì không về lại thăm con, hay tại con đã lãng quên dì mất rồi?
Cứ mỗi lần đi ngang mảnh đất ấy, con lại thấy thấp thóang bóng dì, thấy thấp thóang những vòng xe lăn khắp ngôi nhà lá cũ kỹ, khắp sân gạch tàu, khắp khu vườn nhỏ của một trời tuổi thơ của con. Trong tất cả những đứa cháu, có lẽ con là đứa được dì thương nhất vì con là đứa nhỏ nhất, gần gũi với dì nhất và cả hậu đậu nhất nữa phải không dì? Ngày còn thơ bé, con thường thích đứng lên 2 thanh ngang phía sau chiếc xe ấy để được dì lăn đưa con đi khắp nhà. Con vô tư đâu biết chất đầy lên chiếc xe ấy vừa có nụ cười hồn nhiên của tuổi thần tiên vừa có cả những nỗi ngậm ngùi của một kiếp nhân sinh. Con không biết một cô gái với sức vóc thanh niên đã kịp ước mơ gì ở tuổi mười tám và đã phải từ bỏ bao nhiêu mơ ước khi một tai nạn lao động đã vĩnh viễn lấy đi của cô đôi chân? Con không biết dì thêu nhiều cặp áo gối uyên ương đến vậy, có khi nào dì chạnh lòng mong một cặp gối nào đó dì thêu cho chính mình không?
Ký ức của con chỉ đủ cho con biết dì rất hiền, nhẫn nại và khéo tay. Má con thì hình như trái ngược lại, rất mạnh mẽ và nóng tính. (Mà nếu không vậy thì làm sao má có thể với hai bàn tay trắng, nước mắt chan cơm, 1 mình ôm ba đứa con mà nuôi cho chúng lớn khôn được.) Con cảm thấy con có nhiều may mắn quá. Con thầm cảm ơn vì những hy sinh mà mọi người trong nhà đã dành cho con để tuổi thơ con không bị đánh cắp. Đôi lúc con thèm được ăn những món ngày xưa dì nấu, những thứ bánh ngày xưa dì làm, nhất là bánh khoai mì nướng. Con cũng thèm được ăn những trái ổi sẻ của ngày xưa, những trái ổi có hương vị tuổi thơ từ chan chát, chua chua đến ngòn ngọt thơm nồng cánh mũi. Nhưng có lẽ con thèm nhất là được nói chuyện với dì, dì ơi.
Cho đến tận bây giờ, điều làm con ray rứt nhất vẫn là cái khỏang cách mênh mông như đại dương giữa con và má, dẫu con thừa biết rằng, trên đời này má là người thương yêu con nhất, và má đã hy sinh cả cuộc đời để lo cho con. Con là nghị lực, là niềm tin của má nhưng cũng là một nỗi thất vọng, 1 nỗi buồn lớn lao của má. Con biết làm sao đây? Dì ơi!!!