RE: Sài Gòn trong ta!!!
TuuThi > 25-10-2011, 08:54 AM
Khuya Sài Gòn , những con đường ồn ào , nhộn nhịp của ban ngày biến mất tiêu ! Nhường chỗ cho không gian im lìm tĩnh lặng . Ta phóng xe ngoài phố , lúc mọi người đã " chăn ấm nệm êm " , con đường dường như là của riêng ta , gió thổi từng cơn mát rượi , đâu đó vài chiếc xe vù qua như chạy về cho kịp giấc ngủ .
Mấy anh chị lao công vẫn cần mẫn với công việc của mình . Ngang qua mấy quán nhậu , mấy chú mấy anh vẫn hào hứng " dzô dzô..." dù rằng sắp sửa " ra " hết trơn !!!
Khuya Sài Gòn , có những cái chợ chỉ họp vào lúc " nửa đêm về sáng " , như chợ Cầu Muối , chợ Bà Chiểu , chợ hoa Hồ Thị Kỷ , chợ rau Mai Xuân Thưởng , chợ heo Phạm Văn Hai ....đi chợ đêm nhiều khi cũng vui lắm , mua hàng ít khi nào trả giá vì đa số chợ đêm là chợ phân phối hàng sỉ nên giá cả cũng rất " mềm " . Những kiện hàng được chất lên , khiêng xuống , lao xao một góc phố ...mồ hôi ướt đẫm áo những người phu khuân vác ...cơ cực những mảnh đời !
Khuya Sài Gòn , có thằng bạn đi chơi về khuya quá , không có " cửa " dzô nhà bèn gọi " đi karaoke đêm không mày ? "
Nghị định của chính phủ là đóng cửa các hoạt động vui chơi từ 12h , nhưng bà con ta thì hiểu ngay rằng " Đóng cửa lại rồi thì bên trong cứ ...vô tư ! " Karaoke đêm cứ như là tra tấn vậy , vừa hét vừa ngáp , vừa ngủ gục ....được vài bài là mạnh đứa nào đứa nấy lăn ra ngủ hết ráo !!! Sáng mò về nhà lúc mọi người lục đục mở hàng bán sáng ...đứa nào cũng wải ....thôi chừa Karaoke night !
Khuya Sài Gòn , một mình ta leo lên nóc nhà ngắm ...sao . Bầu trời trong veo , lấp lánh những vì sao , ta cố tìm cho được một ngôi sao ưng ý nhất , rồi tự ta đặt cho nó một cái tên , chiếm hữu cho riêng ta , và mai mốt , ta sẽ nói cho " người ấy " của ta rằng , ta cũng có một "ngôi sao hiểu lòng tôi " !!!
Sài Gòn, dù trong thời buổi khó khăn nhất, vẫn như một cô tiểu thư đài các, đỏng đảnh đôi chút mà dễ thương thiệt nhiều.
Nhắc đến Sài Gòn người ta hay nhắc đến mưa, nhưng có nhiều người lại nhớ dai dẳng cái nắng gay gắt của Sài Gòn. Khác với Hà Nội, không gian Sài Gòn rất thoáng. Không gian của một buổi trưa hè hiu gió còn thoáng hơn vạn lần. Tôi luôn có cảm giác mình có thể bay bổng lên, thò tay với cụm mây bồng bềnh trêu ngươi.
Tuy thế, cái không gian ấy không bao giờ làm ta cảm thấy lạc lõng. Thỉnh thoảng những tiếng rao của người bán dạo nghe nao nao, cuộn cả buổi trưa hè thành một miếng bột bánh bèo rắng phau với ít đậu xanh, mỡ hành, nước mắm đường ngọt lịm.
Từ ve chai, bánh bao chỉ, chè đậu xanh bột báng nước dừa, kẹo kéo, tàu hủ, đến mì gõ,… đều có nguời mang đến tận cửa. Có rất nhiều tiếng rao mà đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nghĩa, nhưng nghe cái cung nhạc ấy thì biết ngay là họ bán cái gì.
Người Sài Gòn cũng thoáng như không gian Sài Gòn vậy ... Không đâu có thể dễ có nhiều bạn, và bạn không tồi, như ở Sài Gòn. Không chỗ nào trên đất Việt Nam người ta sống năng động và khoáng đạt hơn ở Sài Gòn.
Trong tuổi ấu thơ Sài Gòn là những chiều tụ tập bấm chuông nhà người ta, cho đến khi nghe chửi "… tụi bay con cái nhà ai mất dạy bấm chuông wài dzậy" thì mới chịu vắt giò lên cổ chạỵ Sài Gòn là các hồ bơi Lao Động, Kỳ đồng, Nguyễn Bỉnh Khiêm,… là mấy củ khoai mì nóng hổi với dừa nạo, là nước mía lạnh, là ốc dích ốc táng, là bắn bi,là tạt hình,chọi thú,...Xích mích một chút, ăn gian một tí là đánh nhau chí tử để rồi ngày mai lại càu nhàu chơi tiếp.
Sài Gòn là những buổi tối cúp điện, tụ họp ca hát hay vừa hồi hộp vừa thích thú nghe và kể chuyện ma như chính mắt mình thấy hôm qua. Sài Gòn là những con diều làm đi làm lại, treo thêm cả cái móc câu để cắt dây diều khác; là dế hộp quẹt thổi phù phù "đá bắt xác"; là chùm ruột chua ngọt, những cùi thơm, cóc ổi ngâm cắm que cà rem "đa năng" không biết đã được dùng lại bao nhiêu lần.
Lớn lên một tí, Sài Gòn là cô bé hồi hộp chờ ta hái cho cả cành phượng về ép làm bướm; là hàng điệp trải thảm vàng rực trên cao và dưới đất ở trường phổ thông; là quán cà phê từng buổi đón em về.
"Lâu lâu ngồi nhớ hồi xưa
Buổi trưa thường hái trộm me
Thằng leo, thằng đứng làm thang ...
...
Lâu lâu ngồi nhớ hồi xưa
Phượng cao mấy cũng trèo lên
Chỉ vì cô bé mắt tròn xoe, ... mắt tròn xoe"
Sài Gòn đáng yêu lắm! Nó đơn giản và khoáng đạt, không bao giờ cần cái văn vẻ "màu mè hoa lá hẹ", không cần các suy nghĩ tự tôn ra vẻ triết gia hướng nội,để phải miệt thị kẻ khác quan điểm.
Sài Gòn nhìn cuộc sống trong veo như cái không gian bao la, phóng khoáng đang bảo bọc nó hàng ngàỵ
Sài Gòn còn là thành phố của sự đối lập:giữa những biệt thự kín cổng cao tường và đám nhà ổchuột trên kênh hôi hám; giữa văn minh đô thị và những tiếng chửi thề; giữa sự ồn ào bụi bặm và không gian im lắng thanh tao. Nổi bật hơn tất cả là sự đa dạng vô cùng của con người Sài Gòn. Đặc biệt là họ không sống "như đã từng được sống", mà luôn "sống như chưa được sống bao giờ".
Ẩn mình sau các hàng bông giấy, dây thủy tiên chói đỏ, ti-gôn hồng,.. là những ngôi biệt thự lúc nào cũng kín cổng.Cổng chỉ được mở ra để đón hay đưa những chiếc ô tô bóng loáng hay những xe máy sang trọng với những con người ăn mặc lịch sự,qúy phái. Không ai biết những người sống trong đó làm gì, là ai, và cũng chẳng ai thật sự quan tâm ... Chỉ cách những tòa lâu đài ấy vài trăm mét là một xóm lao động nghèo với những cuộc đời kiểu khác hẳn.Những con ngườI lao động:bán hàng rong, đổ rác,công nhân,…tất bật với cuộc sống,kiếm tiền để bươn trải qua ngày.
Tính đối lập của Sài Gòn rõ nét nhất là vào buổi tối. Người ta đã viết rất nhiều về "Hòn Ngọc Viễn Đông" và tính phân chia giai cấp khắc nghiệt của nó. Đó là trước 75. Sau giải phóng cái danh hiệu Hòn Ngọc Viễn Đông bị Bangkok cướp mất, nhưng tính đối lập của Sài Gòn chẳng ai cướp nổi.
Sài Gòn không bao giờ ngủ. Khoảng 9, 10 giờ đêm là các vũ trường bắt đầu hoạt đô.ng.Con nhà giàu tí tởn hẹn hò @,SH,Spacy,…, quần xẻ, váy cao, áo 2 dây,… phóng vù vù qua các đường Nguyễn Huệ, Đồng Khởi, Hàm Nghi ... sau đó vọt đi mấy cái Discoteques vang bóng như Mưa Rừng, Phương Đông, Queen Bees, ...
Phong trào đua xe thì Sài Gòn luôn đi đầu. Thưở chưa có nhiều xe gắn máy thì bọn choai choai đã biểu diễn đi xe đạp một bánh xoay mòng mòng hàng đêm trước nhà hát lớn. Đến khi có xe gắn máy nhiều rồi thì cả đội "Bồ Câu Trắng" cũng chẳng bị ai ngán.Trước đây thì “quái xế” tụ tập ở Q1,còn nay thì đã dạt hết về Q7 và Q Gò Vấp.
Khuya hơn nữa thì gái "Ca Ve" tràn về các quán cơm tấm, mì xe để "đá đèn" (ăn đêm). Bọn "dân quậy" bao gồm lũ nhóc mới lớn lẫn dân giang hồ thứ thiệt cũng tham gia đá đèn la hét đến 3, 4 giờ sáng.
Cùng khi đó các em nhỏ bán vé số cũng hoạt động cật lực. May mà vớ phải dân chơi trúng quả nó mua cả cọc thì ngày mai không phải lo tiền ăn. Cựu chiến binh, thương phế binh thì vác đàn hát "Phố Đêm", cay đắng xin từng đồng của lũ nhỏ mặt búng ra sữa chưa bao giờ hiểu hai chữ "mất mát" nghĩa là gì.
Đến 3, 4 giờ sáng, khi lũ dân chơi đã hoàn toàn mệt lử lũ lượt ra về, thì dân lao động bắt đầu một ngày mớị Xích lô, ba gác chở rau thịt ra chợ bán. Các lò bánh mì mắt đầu xay bột trét bơ nướng bánh thơm lừng. Mấy chị bán cà phê vỉa hè cũng bắt đầu đun nước, pha cà phê vợt cho gã xích lô vừa tỉnh ngủ mắt nhắm mắt mở tán tỉnh.
Mùi mồ hôi lẫn với mùi bơ, mùi men, mùi khói xe dần biến, lẫn với mùi không khí ẩm mát tinh sương tạo ra "mùi Sài Gòn" buổi sáng ở các khu phố chợ rất đặc trưng.
Dân Sài Gòn "quái chiêu" lắm, lúc nào cũng than thiếu tiền, nhưng không sống tằn tiện bao giờ! Họ hào hiệp với bản thân và bè bạn; và họ luôn tìm được cách kiếm tiền.
Nhiều người bảo tôi rằng dân Nam Bộ được thiên nhiên ưu đãi, sống hôm nay khỏi lo ngày mai, nên họ sống rộng rãi hơn dân miền Trung và miền Bắc.
Có lẽ đúng. Nhưng còn cái gì đó hơn thế nữa! Kiểu ăn xài "xả láng sáng dậy sớm", dù nghèo rớt mồng tơi, dường như ăn vào máu của dân Sài Gòn, ăn vào không khí họ thở hàng ngày, ăn cả vào cái văn hóa hổ lốn cẩu xực của họ Dĩ nhiên để ăn xài thì đầu tiên phải kiếm ra tiền. Kiếm tiền thì có lẽ không đâu có nhiều cách như Sài Gòn.
Trong thời còn ăn bo bo, gạo tổ đỏ lòm, thời dân Hà Nội còn ganh nhau từng cái khung Chiến Thắng, lốp Phượng Hoàng, hộp sữa cân đường "tiêu chuẩn", thì dân Sài Gòn đã bắt đầu nuôi heo lậu, quấn thuốc lá Lạng Sơn pha lá dừa, làm pháo giả, bán thuốc Tây "bột năng" đầy ngoài chợ ... hiển nhiên một phần là do ưu thế xa "trung ương", nhưng phần chính là do dân Sài Gòn sống rất "năng động".
Những năm 79, 80 mà thấy anh nào bị cối kẹp nách, mặt mũi lấm lét ở chợ Nguyễn Hữu Cầu thì biết ngay là hắn buôn thuốc Tâỵ Sau khi chợ thuốc Tây bị dẹp thì đường Nguyễn Hữu Cầu biến thành cái chợ trời đầu tiên của Sài Gòn sau 75. Ôi thôi thì quần zin áo pun, đồ Mỹ lẫn đồ chợ Lớn, bếp điện Liên Xô dây Gò Vấp, ... Ở Sài Gòn cái gì bán được là có người bán. Đừng hòng mà mua được đồ xịn nếu mà không quen biết hay hiểu biết. Nhiều người tự thị là "rành" nhất bị lừa mà vẫn còn hí hửng. Đó là chưa nói đến giá cả trời ơi. Tôi thường tự hỏi ai cũng bán hết thì lấy ai ra mà mua .Tiền đâu ra mà mua. Thế mà chợ lúc nào cũng đông. Đúng là Sài Gòn!
Nếu không thích cảnh chợ búa "gần mực" thì người ta quấn thuốc lá, nuôi heo với cơm thừa canh cặn pha cám lậu ở ngay trong nhà. Chuồng heo phải lau rửa ít nhất hai lần một ngày, sợ hôi thì ít, mà sợ công an phát hiện thì nhiều. Lái heo bốn rưỡi sáng đã mang xe ba gác đến chở. Bọn lái heo lậu giết heo còn giỏi hơn công nhân chuyên nuôi heo ở Cầu Tre sau nàỵ Chích điện con heo chỉ kêu cái "éc" là chết ngoẻo tò te, xẻ làm bốn mất độ mươi phút, sáng hôm sau bà con có thịt heo tươi bán ở chợ
Khi xí nghiệp nước đá Sài Gòn chưa ra đời thì nhà nhà làm đá, người người bán nước đá. "Cho con 2 cục đi gì ơi!" là câu cửa miệng trưa hè của dân Sài Gòn. Tiền điện thì vừa đắt cứa cổ vừa phải có tiêu chuẩn. Mua cả cái tủ lạnh chuyên làm đá bỏ mối tháng cho các quán cà phê vỉa hè cũng chỉ đủ tiền ăn trưa cho gia đình là giỏi.
Người ta còn buôn cả những thứ tưởng chừng như chẳng có người mua vào thời đó như pho mai Liên Xô thúi hoắc, bánh kẹo Vinabico, rượu XO pha rượu lúa, nước lã và cồn.
Đến giữa và cuối thập niên 80 thì cơ hội kiếm tiền còn nhiều gấp bội. Sinh viên học sinh nghèo thì đi dạy thêm, quen biết hơn tí nữa thì đánh hàng Viễn Dương, hàng Đông Âu, buôn thuốc lá Campuchia, mua bán xe gắn máy kiếm vài chỉ dẫn "ghệ" đi chơi dễ như bỡn. Nhiều ngườI còn kinh doanh còn buôn cả đất đai, làm xây dựng kiến tiền tỉ khi còn chưa ra trường. Không nhất thiết phải chúi đầu vào học kiếm suất đi Tây. Sống cái đã, ngày mai là chuyện của tương lai. Kể cả các thầy dạy luyện thi đại học cũng biết làm ăn ra trò: xây thêm nhà mở lớp học, có cả lớp học máy lạnh cho con nhà giàu học riêng một lớp năm bảy đứa.
Các thầy nổi tiếng rất biết marketing, dạy cả lớp giỏi lấy tiền ít để bọn nó thi thủ khoa mang danh tiếng cho thầy, chia lớp ra làm cả chục tầng tùy trình độ
Các chị các cô khéo tay thì làm bánh, làm hoa giả, pha nước hoa bán đầy đường Đồng Khởi, làm kem dừa, kem chuối tăng thu nhập gia đình. Đừng tưởng dân Sài Gòn chỉ lo làm ăn không đọc sách. Sài Gòn có vài trăm tiệm sách cũ mà dân nghiền sách nhẵn mặt. Từ sách Giải Tích Hàm của Lê Hải Châu, sách Tuổi Hoa trước giải phóng, chưởng Kim Dung, đến hình ảnh sách báo khiêu dâm của Mỹ, HongKong hay báo Toán Học Tuổi Trẻ, Kvant đều có cả.
Sài Gòn là thế đấy, muôn người muôn mặt, đa dạng vô cùng! Dù phần nào bị cuộc sống sôi nổi cuốn trôi, Sài Gòn vẫn có nhiều người mộng mơ làm thơ viết truyện dễ thương khôn tả: làm ăn tay phải, văn nghệ tay trái.
Tôi vẫn còn nhớ nhà văn Nguyễn Nhật Ánh với "cô gái đến từ hôm qua", "còn chút gì để nhớ", "truyện cổ tích dành cho người lớn" ...
"Lòng em như chiếc lá khoai
Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu ..."
Hay nhà văn Bùi Chí Vinh với 5 Sài Gòn,Tóc Tiên,..
"Cô gái ơi anh nhớ em,
Như con nít nhớ cà rem vậy mà
Như con dế trống đi xa,
Lâu lâu lại nhớ quê nhà gáy chơi
Con dế thường gáy một hơi,
Còn anh gáy hết ... một thời con trai, ..."