RE: Câu chuyện đầu năm Tân Sửu
Tuý Trào > 20-01-2021, 10:47 PM
Kính gửi cô giáo Tâm,
Cô Tâm thân mến,
Em là học trò lớp A4 của cô. Sau khi tốt nghiệp, em đã làm việc cho một Công ty Hàn Quốc. Mấy ông Sếp thích phụ nữ mặc quần dài, màu đen, bó sát. Ở Hàn Quốc, phụ nữ bị cấm mặc quần dài, do Văn hoá. Mấy ông Hàn Quốc thích phụ nữ mình mặc quần để ngắm. Em không muốn, nhưng em phải làm, vì em muốn kiếm tiền, trang trải cuộc sống. Cô Tâm đi học, đi dạy trên trường, ít lăn lộn ngoài đời.
Em tức cô Tâm, vì cô không thông cảm cho cuộc sống của người khác. Thằng Tèo không có tiền. Cô cứ ép nó quà cáp. Ngày xưa, nó quý cô, nó đã tặng cô quà Tết gần triệu đồng, nó quý cô, nên nó nằm đợi trên trường hết buổi trưa. Bây giờ, nó ghét cô Tâm lắm rồi!. Vì, cô Tâm tham lam. Cô làm ơn cho thằng Tèo tốt nghiệp đi.
Bữa trước, thầy Đức và thầy Trí gièm pha nó. Cả hai thầy đều nói nó uống Trà đá 35 ngàn. Trời ơi! Hai thầy muốn cướp li Trà đá của thằng nhỏ. Hai thầy nói trường của cô Tâm chỉ nhắm vào phân khúc khách hàng có thu nhập cao. Em đi mua nhẫn, em đặt cọc mà người ta không giao hàng, em đã muốn "xử trí" họ rồi!. Họ còn dám chê em thuộc phân khúc khách hàng thấp nữa sao?
Cuộc sống này đầy ấp cực khổ. Cô Tâm à!
Cô Tâm làm ơn ngó xuống mà coi!
Bọn em không có sung sướng gì đâu!
Bấm bụng kiếm tiền đi học, để kiếm cái nghề.
Cô Tâm dạy nghề, mà còn xin phong bì, nghĩa là nghề của cô Tâm đã hỏng bét rồi!. Cô còn đi dạy học cho người khác nữa sao?. Một người không thể tự kiếm tiền nuôi thân, bằng chính cái nghề ấy. Họ có đủ khả năng dạy học không?
Chào cô, em phải mặc quần dài, màu đen, mang cao gót trắng để xin việc, kiếm tiền.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
NHỮNG NGƯỜI KINH DOANH GIÀU CÓ TÂM HỒN
Những người kinh doanh giàu có thì khác gì so với dân văn phòng?
1.Thứ nhất, càng có vị trí cao trong doanh nghiệp thì đầu óc càng có sạn. Để có vị trí này họ phải "mất dạy". Nhưng, để có vị trí cao trong nghề kinh doanh, thì người ta không thể mất dạy với nhau được. Muốn bán được hàng hoá của mình, thì phải giúp người khác bán hàng.
2.Thứ hai, đi nhiều nơi, thì biết nhiều kiến thức. Dân văn phòng chỉ học ở trường lớp, và viết quy trình thiếu thực tế. Trong khi, đầu óc của người làm kinh doanh thì khéo léo hơn.
3.Thứ ba, ít sống sĩ diện. Dân văn phòng mắc nợ nhiều hơn bởi thói khoe khoang và sĩ diện. Đồng tiền của họ tìm được, là do kẻ khác ban cho. Họ không tự làm. Người làm kinh doanh đã bỏ thói sĩ diện từ lâu, bởi vì họ muốn bán hàng.
4.Thứ tư, thói quan liêu và thể hiện uy quyền. Người làm trong văn phòng thường hay dở thói quan liêu và uy quyền. Thực tế, công ty không thuộc về họ. Công ty thuộc về người làm kinh doanh.
5.Thứ năm, lười và nhát. Dân văn phòng lười và nhát hơn.
Tóm lại, nhiều người hỏi tại sao tôi tranning cho dân bán hàng mà tôi lại trả lương cho họ trong 02 tháng tranning?. Mặc dù, họ chỉ học và chẳng làm gì trong suốt 02 tháng, nhưng, họ sẽ tìm khách hàng sau 02 tháng. Bạn ngồi trong văn phòng 20 năm, bạn đã làm gì?. Bạn chỉ tưới cây, bôn chuyện, làm các việc lắc nhắc, và hồ sơ giấy tờ. Chúng tôi phải trả lương cho bạn trong suốt 20 năm.
Kinh nghiệm của bạn không có và cuộc sống của bạn khó khăn nếu bạn bị đuổi việc.