Đàn ông chỉ khóc khi thái hành
KyYenNhien > 12-01-2011, 11:40 PM
Đàn ông ai lại khóc, hẳn rồi.
Nhưng cái hồi đàn ông U5, tức là đàn ông bé thì khóc kinh không tưởng, hờn lên thì cứ gọi là nước mắt chảy thành sông. Hồi đó khóc nghề tới mức mỗi lần cãi nhau đánh nhau với chị họ, nó khóc ko ai để ý thì thôi, có người nhòm ngó phát là khóc theo luôn, thế là chả ai biết đâu là nạn nhân đâu là thủ phạm.
(lan man tí, hồi trước đọc bài j của bác nầu bẩu làm đàn ông khó lắm, cố gắng cả đời chưa chắc thành đàn ông chân chính. Hồi đó còn trẻ trai dễ bị tác động nên tâm đắc phết, sau đầu thêm tí sỏi mới thấy thế không ổn. Giữa cõi đời chém gió này mà mở mồm ra bẩu tao ko phải đàn ông là bỏ mẹ rồi. Đàn ông nó nghe thế là chạy mẹ luôn, ko có anh em bạn bè j nữa sất; chị em nghe thế thì giả vờ thương xót tí xong cho luôn vào blacklist, hết đường đong đưa tán tỉnh; vô phúc gặp đúng thằng gay nó nghe đc nó lôi vào bụi tâm sự thì tàn mẹ đời trai. Thế nên ta cứ phải dạng chân vênh mặt vỗ ngực I’m a man cho nhân dân tin tưởng đã, đầy thằng chém gió hơn còn gào I am legend mà có ai bẩu j đâu).
Hồi bé bé thì chả sao, vì trẻ con đứa nào ko khóc. Nhất là với kiểu dạy dỗ của các bà các mẹ, con đi vấp ghế ngã là đánh chừa cái ghế, dẫm vỏ chuối xòe là đánh chừa vỏ chuối, chó mèo vô phúc chạy ngang ngã con bà thì vào nồi ngay tắp lự. Thế nên các thiếu niên nhi đồng lúc điếu nào cũng có cảm giác mình là người bị hại, mà bị hại thì hẳn nhiên là vô cùng đáng thương tội nghiệp, mà đã đáng thương tội nghiệp thì tội j ko gào khóc cho các bà các mẹ hết hồn mà chạy tới vỗ về hôn hít.
Nhưng lớn thêm một tí mà vẫn ngoạc mồm khóc nhè là không được. Chị em sinh ra là để khóc, đến 80 90 khóc vẫn chả sao. Nhưng đàn ông 7 tuổi vẫn khóc là vấn đề mang tầm cỡ quốc tế. Nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề, gia đình và bạn bè bắt đầu vào cuộc. Mọi hình thức sỉ nhục được áp dụng mỗi khi đàn ông trót nhỏ ít nước mắt ví dụ như thằng đàn bà, hơi tí chảy nước đái… blah blah blah. Bạn bè cũng góp phần trong công cuộc cải tổ nhưng do khả năng ngôn ngữ còn giới hạn nên chỉ sỉ nhục một cách đơn giản kiểu đồ con gái. (mà điếu hiểu sao đàn ông mà có tí tính cách của chị em hay bị so sánh với chị em là nhục nhã lắm, còn chị em mà có tính đàn ông lại được gọi là phong cách hay cá tính bỏ mẹ j không hiểu nổi)
Mặc dù những thằng đang sỉ nhục mình vẫn khóc đều đều hàng tuần đôi khi hàng ngày, nhưng đàn ông cũng dần cảm thấy khóc là động từ không nên có trong từ điển của đàn ông. Thế là đàn ông bắt đầu không khóc nữa. Thay thế cho khóc là nhiều hành động khác, mang nhiều sắc thái khác nhau. Cái mang tính lãng mạn như hái hoa tặng bạn lớp trưởng, cái mang tính trí tuệ pha lẫn hành động như trốn học đi chơi điện tử 6 nút, có cái lại đầy chất đàn ông như ngồi lòng nghe cô giáo tâm sự chuyện thất tình (vừa nghe vừa ăn kẹo).
Lớn thêm ít nữa, đàn ông biết thêm một kiểu khóc khác, kiểu khóc mà các chú sinh viên trọ nhà bà ngoại kinh sợ hơn cả hết tiền, ghẻ, người yêu dỗi v.v… Kiểu khóc mà nhỡ có chú nào trót khóc mà còn về than thở với các chú khác thì sẽ bị sỉ nhục đến không thể nào ngẩng đầu lên được. Đó là “khóc ngoài quan ải”. Mặc dù chưa hiểu tại sao đứng khóc ở biên giới lại nhục và các chú đi chơi với các cô có 1 buổi tối thì chạy thế nào ra đến biên giới được nhưng với lòng tự trọng cao vòi vọi, đàn ông thề không bao h để bị sỉ nhục như vậy. Thêm một lý do để đàn ông không khóc.
Càng ngày, nước mắt đàn ông càng biến mẹ đi đâu mất. Nước mắt có thể xuất hiện trên vai, có thể ướt đẫm ngực áo nhưng không bao h làm nhòe mắt. Đàn ông không khóc khi thất bại, vì nước mắt chỉ làm con đường đi tiếp thêm trơn trượt. Đàn ông không khóc khi tình yêu ra đi, vì nước mắt chả làm được mẹ j mà chỉ xóa nhòa hình ảnh của đàn ông trong trái tim người cũ.
Mắt đàn ông chỉ ướt sáng nay, khi đàn ông thái hành tây xào thịt bò.