Gió vốn chẳng bắt đặng rồi
Núp vào chiếc bóng ai thời biết đâu
Xoay tròn gói ghém niều đau
Nghe từng mảnh cứa cắm sâu đọa đày
Lạy trời! xin gió mạnh bay
Rũ sạch phiền muộn đắng cay trong lòng
Ra khỏi chiếc bóng lặng thầm
Gió lại là gió mênh mông nẻo đường!