Hát đám là một loại hát đối đáp giữa trai và gái ở các làng quê vùng Bắc Việt Nam. Hai phe nam, nữ thi hát trêu ghẹo nhau trong dịp đầu xuân. Phe nào, phe nấy còn phải đem theo một người biết sáng tác thơ thật nhanh để làm thầy dùi, gà những câu đối đáp rồi hát lên tranh tài với nhau.
Đêm hát đám ấy phe nữ có cụ Chanh ngoài 70 tuổi, phe nam có cậu Bính mới đúng 13 tuổi. Cuộc đối đáp kéo dài bất phân thắng bại. Sau cùng Nguyễn Bính viết giúp phe Nam mấy câu hỏi dồn dập như sau:
Anh đố em:
Làng ta chưa vợ mấy người ?
Chưa chồng mấy ả? em thời biết không ?
Đố ai đi khắp Tây, Đông
Làm sao kiếm được tấm chồng như chúng anh đây!
Làm bao nhiêu rượu mới say ?
Như trăng mới mọc, như cây mới trồng ?
Làm sao nên vợ, nên chồng ?
Làm sao cho thỏa má hồng, răng đen ?
Làm sao trăng tỏ hơn đèn ?
Làm sao cho bút gần nghiên suốt đời ?
Làm sao cho chín thành mười ?
Làm sao ? Em đáp một lời, anh nghe!
Phe nam hát xong thì phe nữ bối rối, không trả lời được. Các cô má đỏ hồng, đấm vào lưng nhau rồi cười rúc rích. Người cầm chịch (cũng như trọng tài) đã gõ ba hồi trống giục rồi mà phe nữ vẫn chưa trả lời được và đành chịu thua. Bọn trai làng reo hò vang dội và hết lời hoan hô cậu Bính.
* * *
Một hôm có người đọc một vế ra là :
Chuồng gà kê áp chuồng vịt
Nếu để ý, ta thấy từ "kê áp" là có nghĩa là đặt liền ở cạnh nhưng "kê" lại là gà và "áp" lại là vịt theo chữ Hán, nên mới khó. Nguyễn Bính đối lại:
Chú chuột ra bớp chú bò
Nguyễn Bính đã dùng chữ Pháp đối lại chữ Hán vì từ "ra bớp" có nghĩa là ra đánh nhưng ra (rat) là chuột và bớp (boeuf) là bò nên vế đối rất chỉnh.
Lần sau Nguyễn Bính đã đối được vế ra:
Ba ba đã chín
bằng vế đối :
Cát cát đầy xe
Cái lắt léo thấy ở vế ra này là ba ba (chỉ con ba ba) đã chín (đã nấu chín rồi). Ngoài ra ba nhân với ba sẽ thành ra chín.
Còn ở vế đối của Nguyễn Bính, ta thấy cát cát (đồ dùng để trộn lúa) đầy xe (chứa đầy xe chuyên chở). Thế nhưng trong tiếng Pháp thì cát (quartre = bốn) nhân với cát sẽ thành xe (seize = 16) !
Người ta còn truyền rằng vế ra.
Sao hôm, mai mọc sớm
đã được Nguyễn Bính đối lại bằng:
Cửa Bắc, Tây ở đông
Trong vế ra, mọi ngươi đều nhận thấy ngoài cái nghĩa thông thường là: Ngôi sao hôm, đến ngày mai sẽ mọc sớm hơn thường lệ thì đã có ba từ hôm, mai, sớm để chỉ chiều hôm, sáng mai và buổi sớm. Còn vế đối lại là một sự thật: Người Tây (kiều dân Pháp) ở rất đông đúc ở vào phố cửa Bắc. Những từ Bắc, Tây, Đông đều được dùng để chỉ phương hướng.
Nếu những giai thoại trên có thật thì Nguyễn Bính thực là người rất mẫn tiệp.
* * *
Tương truyền Nguyễn Bính rất đa tình. Một hôm, Nguyễn Bính đến thăm người yêu, sau khi trò chuyện trời, mây, giăng, nước vẩn vơ rồi, chàng bất thình lình ôm chặt lấy nàng mà hôn lấy, hôn để.
Vì bị hôn bất ngờ, không kịp phản ứng lại, nàng vội đẩy chàng ra và tỏ vẻ không bằng lòng về những cử chỉ sỗ sàng của nhà thơ. Nguyễn Bính liền viết ngay mấy câu thơ tạ lỗi.
Anh đi chẳng hẹn ngày về
Chỉ thề ai buộc, tóc thề ai chôn.
Muốn gì, em muốn gì hơn
Hôn hoàng nay lại hoàng hôn mai ngày.
Đọc kỹ lại cả bài thơ, nàng nhận thấy ngay bốn chữ ở đầu bốn câu thơ lục bát là "Anh chỉ muốn hôn" thì bật cười, má đỏ hồng, nũng nịu mắng yêu :
- Phải gió cái anh này
* * *
Một lần, Bùi Giáng vào một tiệm ăn. Ngồi cạnh ông là đôi bạn trẻ, chừng như mới yêu nhau, còn lắm vẻ ngượng ngùng, e lệ nên họ ăn rất ít rồi đứng dậy. Bùi Giáng liền bưng 2 suất ăn gần như còn nguyên vẹn dồn lại và... ăn.
Đôi bạn trẻ liền vội kêu:
- Trời ơi! Sao thày lại làm vậy? Để tụi con mua suất khác mời thày.
Bùi Giáng nghiêm giọng:
- Ta đâu có thiếu tiền. Ta cũng không hề đói. Ta ăn là tiếc mồ hôi nước mắt của cha mẹ các em đó.
Bữa ấy, hẳn là đôi bạn trẻ được một bài học thấm thía về tiết kiệm.
* * *
Hồi nhà thơ Thu Bồn còn sống độc thân ở một căn phòng nhỏ tại TP HCM. Một bữa trời mưa to, Thu Bồn thấy thi sĩ Bùi Giáng đứng gội mưa ngoài đường, người ướt nhèm hết cả. Thu Bồn vội mời ông về nhà, hấp tấp lấy bộ quân phục của mình cho ông thay (vì Thu Bồn mới rời quân ngũ, chưa có đồ xơ-vin).
Bùi Giáng loay hoay mãi chưa thay được vì phòng ở đã chật lại không có buồng tắm, nhà vệ sinh kín đáo. Thấy vậy, Thu Bồn bảo:
- Chỉ có hai người đàn ông với nhau chú ai đâu mà ngại. Bác cứ cởi đại ra đi.
Bùi Giáng ngập ngừng:
- Nhưng mà... chỗ ấy nó không được thơ cho lắm!
Thu Bồn đành khép cửa đi ra ngoài, để Bùi Giáng được tự nhiên với "cái chỗ không được thơ" của ông !:S