Vietnukiem > 01-01-2011, 10:46 AM
lanhdien > 01-01-2011, 02:11 PM
(01-01-2011, 10:46 AM)Vietnukiem Đã viết: Trông người ta đang xôn xao nhộn nhịp |
Còn hôm nay là năm cũ qua rồi
Đang hối hả để đón chào năm mới
Đứng nhìn người bất chợt giọt buồn rơi.
cả năm qua mưa nhiều hơn nắng đổ
làm phố phường ủ mốc rêu hư vô
nơi ta ở, căn phòng như hầm, mộ
mà mỗi ngày khâm liệm một bài thơ
lũ âm binh lảng vảng quanh, thường gặng hỏi
sinh vật nào mà sống rất ơ hờ
Ngồi lặng yên gục đầu trong quán nhỏ
Bao điếu thuốc rồi cháy đỏ đầu môi
Suốt một năm, trôi mãi ngày gió, bão
Giông tố hoài! làm sao nhện giăng tơ
Đường 1 chiều ta như tên hành khất
lăm le xin hạnh phúc của đất, trời
trời và đất đang xoay tròn tất bật
bèn hỏi đời : dự phần vào cuộc chơi
đời ban, phát chút khoảng đời quay quắt
dành mang về nuôi thèm, khát chưa nguôi
Thôi trở về giam mình trong căn gác
Lại một mình uống cạn để tìm say
Ngày cuối năm mọi người đón năm mới
Còn ta về nhấm vị đắng năm nay.
Buổi trưa ngày cuối năm tự dưng thấy chán nản . Tôi ngồi nhìn qua khung cửa sổ, bãi đậu xe còn đầy. Không có một bóng người qua.
Nhưng phía ngoài đường, âm vang những tiếng xe chạy vội vã. Chỉ cách một khoảng ngắn mà sao lại có điều khác nhau.
Tôi đang đi vào đường một chiều,gập ghềnh,khúc khủyu...
Năm cũ sắp qua năm mới đang tới. Trong khi người người nô nức đón chào thì tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và một nỗi buồn len lỏi qua tim.
Không như trước, giờ đây khi cầm bút lên tôi thật sự không biết mình muốn viết gì nữa. Nhưng tôi cố ép mình viết vì tôi cảm thấy mình cần phải viết dù ý không tròn, tâm rối loạn.
Nắng nhạt nhòa. Những cụm mây vẫn đứng im trên bầu trời.Gió thổi buốt muốn tê tái người. Không khí như đặc quánh lại. Sự im lặng đáng sợ chuẩn bị cho cơn bão sắp đến. Trong tôi, cũng là sự im lặng đó.
Đường tôi đã bước vào rồi. Bây giờ chỉ còn hai cách : một là tôi tìm cách quay lại, hai là tôi tiếp tục bước đi. Những gì đang chờ đón tôi trên đường, tôi không biết rõ, nhưng có lẽ sẽ chỉ cho tôi thêm vài cảm xúc : buồn, nhớ, thương, vui ... Và cuối cùng là một mảnh hồn rách nát ...
Tôi vẫn thích những con đường hai chiều. Có hai dòng người đi từ hai đầu của con đường, rồi cũng sẽ có một ngày gặp nhau ở đâu đó. Và hình ảnh của " Giữa hai đầu nỗi nhớ " vẫn là một hình ảnh thật đẹp, thật lãng mạn, cho dù có thể không bao giờ xảy ra. Thời gian bao lâu cũng được, nhưng ít nhất là còn có hy vọng. Hy vọng luôn làm tươi đẹp cho cuộc sống.
Nhưng có lẽ tôi lại là một thằng điên khùng,khờ dại, nên tôi vẫn đi trên đường một chiều trắc trở này. Tôi vẫn bước, cố tìm cho mình một bầu trời, một niềm vui,một lối thoát...sao tôi lại chẳng muốn quay trở lại chút nào ...
Hình như cơn bão sắp kéo về ngang đây ... và tôi đang đi ở giữa đường !!!
Một ngày buồn ... ngồi viết nhảm ...