Chương 14 : Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu
(Bọ ngựa rình ve, chim sẻ sau lưng)
Hoàn Nhan Tuyết Y đang ngự trong tẩm cung thì được một trong những « tai mắt » của nàng xếp đặt cạnh đại vương báo tin: Hoàn Nhan Hồng Liệt vừa tiến cung diện thánh.
- Giữa đêm hôm thế này, hắn còn nhập cung. Nếu không phải vì chuyện của Đoan Mộc Duệ thì còn có thể là chuyện gì ? _ Hoàn Nhan Tuyết Y lo lắng.
Nàng không muốn phụ vương gặp nguy hiểm, nhưng nàng cũng không muốn Đoan Mộc Duệ bị bất cứ tổn hại nào.
- Công chúa. Hay chúng ta hãy tìm cách báo tin cho Tả hộ pháp, để người kịp thời trốn thoát.
- Hừ, ngươi nghĩ chuyện Hoàn Nhan Hồng Liệt tiến cung, chỉ mình chúng ta biết sao ? Chắc chắn Tả hộ pháp cũng đã biết chuyện này.
- Ý người là ... Ngải Mễ không hiểu ?
- Đây cuối cùng cũng chỉ là một ván cược. Đoan Mộc Duệ cược với tham vọng của Hoàn Nhan Hồng Liệt. Còn giáo chủ của chúng ta thì đánh cược với ông trời, xem ai mới đúng là chân mệnh thiên tử.
- Nếu vậy e rằng Đại vương sẽ gặp nguy hiểm !
- Ha ha, ngươi nghĩ phụ vương của ta là người dễ dàng để cho người khác bày bố thế sao ? Ai thắng ai thua, còn chưa biết được.
Đúng vậy, Hoàn Nhan Tuyết Y biết rằng ba người ấy sẽ dốc toàn bộ "mưu tính " vào ván cờ này. Đến cuối cùng, ai thành ai bại là điều không thể nào đoán được. Nhưng nàng biết chắc chắn có một kẻ chưa bắt đầu cuộc chiến thì đã hoàn toàn bại trận. Đó chính là ... bản thân nàng. Giữa tình và hiếu, nàng làm cách nào cho vẹn cả đôi đường đây ?
- Ta phải làm sao đây hả Ngải Mễ ?
..........
- Ngươi nói sao ? Đoan Mộc Duệ cấu kết với bọn người Tống âm mưu hành thích ta ? _ Vừa nghe Hoàn Nhan Hồng Liệt nói xong, long nhan liền nổi giận.
- Bẩm đúng thế thưa Đại vương, thần đây không dám một lời dối trá.
- Hừ, đúng là nuôi ong tay áo. Còn khiến cho ta nghĩ hắn là một nhân tài đáng trọng dụng.
- Thần cũng không ngờ thuộc hạ mình lại có mưu đồ như thế. Thật tội đáng muôn trách.
Hoàn Nhan Lượng nghe thế sắc mặt như cũng dịu đi vài phần :
- Tri nhân tri diện bất tri tâm. Chuyện này không thể nào trách Hoàn Nhan giáo chủ, chỉ trách dã tâm của Đoan Mộc Duệ kia quá lớn mà thôi. Nếu đã thế ta sẽ toại nguyện cho hắn.
- Thần ngu muội chưa hiểu ý Đại vương ?
- Ngươi cứ theo kế hoạch hắn đưa ra, giả vờ đồng ý liên thủ với hắn. Chuyện còn lại ta tự có sắp xếp.
- Thần xin tuân mệnh.
Khuya đêm ấy, một con ưng đưa tin bay vào phòng của Đoan Mộc Duệ. Xem xong thư tín, hắn bèn hồi đáp bằng hai chữ "thu vây". Nhìn cánh chim vừa được thả ra trong phút chốc đã tan biến vào bóng tối, Đoan Mộc Duệ khẽ thở dài... Đêm nay có bao nhiêu người sẽ mất ngủ...
Trong lúc ấy tại cấm địa của Thiên Nhẫn giáo.
- Giáo chủ, tại sao người lại bẩm báo chuyện này cho Đại vương ? Đây không phải là cơ hội tốt để chúng ta hành sự sao ? _ Uy Minh không hiểu quyết định của Hoàn Nhan Hồng Liệt, liền hỏi.
- Hừ, ngươi tưởng ta không muốn sao. Nhưng đối phó với con cáo già Hoàn Nhan Lượng, nếu không nắm chắc phần thắng trong tay, thì chỉ tổ làm bứt dây động rừng.
- Nên vì vậy người mới quyết định đem tin tức này dâng lên Đại vương, để ngài ấy thêm tin tưởng người .
- Các ngươi nên nhớ đã là kẻ ngồi trên ngai vàng, điều tiên quyết là tuyệt đối không được tin bất cứ ai_ ngoài trừ bản thân mình. Hoàn Nhan Lượng cũng thế thôi. Ta có làm bao nhiêu chuyện thì vĩnh viễn vẫn là cái gai mà hắn muốn nhổ bỏ.
- Chúng thuộc hạ vẫn chưa hiểu ý người.
- Chúng ta hiện tại vẫn chưa biết hết thực lực của Hoàn Nhan Lượng thì tội dại gì mà phải đâm đầu vào chỗ chết. Cứ để bên Đoan Mộc Duệ thăm dò hư thực thế nào đã.
- Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này thật đáng tiếc !
- Ai nói là ta bỏ qua cơ hội này... _ Hoàn Nhan Hồng Liệt lạnh lùng cười.
- Ngài đã có cao kiến ?
- Ha ha, chỉ là ta thấy lực lượng của Đoan Mộc Duệ quá ít, nên muốn tặng thêm cho hắn vài tử sĩ mà thôi.
Nếu đám tử sĩ hắn dày công huấn luyện này hành thích thành công, dĩ nhiên là rất tốt. Nhưng nếu như thất bại, hắn cũng không cần quá lo lắng. Mọi tội lỗi đều đã được định là sẽ đổ lên đầu của Đoan Mộc Duệ.
- Hừ. Đoan Mộc Duệ, ngươi muốn uy hiếp bản vương ư ? Cuối cùng cũng chỉ có thể làm một con tốt thí cho ta.
Bàn cờ đã hạ, thành bại đôi khi chỉ cách nhau đúng một nước mà thôi !