Tiễn một một khỏang trời mây trắng. Tiễn một quãng đường không dài chẳng ngắn, vừa đủ cho những vui buồn, nhớ nhung, thương yêu, giận dỗi, và cả những ngộ nhận đan xen và len lỏi khắp mọi ngõ ngách của một phố tâm hồn mà một buổi đẹp trời chúng ta hữu duyên cùng nhau lạc bước , khắp lòng của một khúc sông tự ti và sầu não mà ta mải miết bơi với những sải tay không đều nhịp, còn người rong thuyền đi qua, nhìn ta bằng ánh mắt thương cảm pha lẫn ái ngại. Một đôi lần người thấy ta rã mỏi, lạnh run giữa dòng nên e dè hỏi ta có muốn quá giang thuyền người qua khúc sông ấy chăng. Ta đã chẳng đủ can đảm để trả lời. Ta thấy buồn cười với chính mình, một con người dư giả nỗi buồn, thừa hỏang sợ, tràn kiêu hãnh, đầy khát vọng nhưng lại thiếu niềm tin vào những giá trị mình có. Sao vậy ta ơi? Người tìm mọi cách giúp ta vượt sông, dẫu phải dùng đến những cách có thể làm ta óan giận người. Sao vậy người ơi?
Xin tạ ơn người vì một bài học trưởng thành mà người gắng công dạy dỗ ta; dẫu khi ta qua được bên kia bờ, người đã chẳng còn đứng lại đợi ta nữa rồi. Ta thầm cảm ơn một ai đó – một mẫu người của gia đình như người mong muốn – một người đủ yêu thương, đủ bao dung để mang lại cho người sự bình lặng tâm hồn (điều mà ta chưa bao giờ làm được cho người).
Ta hiểu người mong điều gì cho ta. Ta sẽ cố gắng để người không đến nỗi quá thất vọng về ta và ta không thất vọng về mình. Ta cũng hiểu con đường dài hay ngắn là phụ thuộc vào cách ta lựa chọn phương tiện đi và trang bị hành lý cho mình như thế nào. Vững bước nhé ta ơi. Đọan đường ta và người đi có thể chẳng bao giờ giao nhau lần nữa. Số phận có thể thay đổi chăng, ta không có quyền năng để biết được. Chỉ xin chúc người được nhiều lãi trong cái “công cuộc kinh doanh đặc biệt” của người - một "con buôn cuộc đời". Mong bình yên cho ta và cho người trên những chặng đường mới. Vậy nhé người ơi. Vậy nhé ta ơi.