thangdiennhat > 20-12-2012, 09:47 AM
lanhdien > 20-12-2012, 09:47 AM
(20-12-2012, 09:34 AM)thangdiennhat Đã viết:(20-12-2012, 08:40 AM)Hàn Tuyết Đã viết: Cứ tưởng giấc ngủ sẽ là một liều thuốc để an và để tĩnh lại. Nhưng đêm qua lại không ngủ được, vì thế cái tâm vẫn cứ là không khỏe
Sáng nay, hình như mọi sự cũng chẳng thương mình. Thì đấy, đêm qua gió mùa đông bắc đã rủ nhau về thêm. Chẳng có lấy một mầm nắng nào để hong khô cái nỗi...(khỉ thật, chả biết gọi là gì vì nó cũng lại ẩm ẩm ương ương chẳng rõ ra là cái trạng huống gì nữa, vậy mới nan y chứ )
Lại thêm nữa, nhìn đến cây trúc nhật bữa trước mới bứng ra vườn. Lá càng úa vàng nhiều hơn, và mình biết là nó đang chết. Nó đã trở bệnh từ khi còn ở trong chậu, mình đã gắng hết sức cứu nó, không bứng ra được, mình đành đập vỡ cả cái chậu tù túng để mang nó ra vườn, hy vọng sự khoáng đạt sẽ làm nó hồi lại. Vậy mà không, nó vẫn đang chết dần chết mòn mà mình ko thể làm được gì nữa.
Hôm nay 20/12. Lẩn thẩn, nhớ ra có vụ bảo ngày mai là tận thế. Có thật không? Hôm qua, mình buột miệng hỏi một người về điều đó và nói mình rất sợ (thực sự lúc ấy, mình chợt thấy rất sợ). Người ấy cười, chọc quê mình và... mình lại ngố thêm lần nữa
Haizz... Nhìn đâu cũng thấy lạnh lẽo và tàn lụi, úa vàng. Thôi thì ngày mai cứ tận thế cho xong đi. Chả còn sợ, chả còn thấy tiếc điều gì nữa!
HT (20/12/2012)
Điều cơ bản là em đang đắm chìm trong cái thế giới của tàn úa chỉ cần thay đổi cách nghĩ thôi thì mọi cái sẽ khác mình làm chủ ý nghĩ chứ sao cứ bị suy nghĩ làm chủ, hãy bắt nó vui lên. Nó không phải chết dần chết mòn mà đang cháy hết niềm yêu còn lại trên cõi đời để đi vào cõi an nhiên thì sao? Mỗi ngày em trốn vào nỗi buồn và bi quan một ít tự nhiên đời bớt vui một ít.
" Em nên điểm phấn tô son lại / Ngạo với nhân gian một nét cười "
Đông Mai > 20-12-2012, 09:54 AM
(20-12-2012, 09:47 AM)lanhdien Đã viết:(20-12-2012, 09:34 AM)thangdiennhat Đã viết:(20-12-2012, 08:40 AM)Hàn Tuyết Đã viết: Cứ tưởng giấc ngủ sẽ là một liều thuốc để an và để tĩnh lại. Nhưng đêm qua lại không ngủ được, vì thế cái tâm vẫn cứ là không khỏe
Sáng nay, hình như mọi sự cũng chẳng thương mình. Thì đấy, đêm qua gió mùa đông bắc đã rủ nhau về thêm. Chẳng có lấy một mầm nắng nào để hong khô cái nỗi...(khỉ thật, chả biết gọi là gì vì nó cũng lại ẩm ẩm ương ương chẳng rõ ra là cái trạng huống gì nữa, vậy mới nan y chứ )
Lại thêm nữa, nhìn đến cây trúc nhật bữa trước mới bứng ra vườn. Lá càng úa vàng nhiều hơn, và mình biết là nó đang chết. Nó đã trở bệnh từ khi còn ở trong chậu, mình đã gắng hết sức cứu nó, không bứng ra được, mình đành đập vỡ cả cái chậu tù túng để mang nó ra vườn, hy vọng sự khoáng đạt sẽ làm nó hồi lại. Vậy mà không, nó vẫn đang chết dần chết mòn mà mình ko thể làm được gì nữa.
Hôm nay 20/12. Lẩn thẩn, nhớ ra có vụ bảo ngày mai là tận thế. Có thật không? Hôm qua, mình buột miệng hỏi một người về điều đó và nói mình rất sợ (thực sự lúc ấy, mình chợt thấy rất sợ). Người ấy cười, chọc quê mình và... mình lại ngố thêm lần nữa
Haizz... Nhìn đâu cũng thấy lạnh lẽo và tàn lụi, úa vàng. Thôi thì ngày mai cứ tận thế cho xong đi. Chả còn sợ, chả còn thấy tiếc điều gì nữa!
HT (20/12/2012)
Điều cơ bản là em đang đắm chìm trong cái thế giới của tàn úa chỉ cần thay đổi cách nghĩ thôi thì mọi cái sẽ khác mình làm chủ ý nghĩ chứ sao cứ bị suy nghĩ làm chủ, hãy bắt nó vui lên. Nó không phải chết dần chết mòn mà đang cháy hết niềm yêu còn lại trên cõi đời để đi vào cõi an nhiên thì sao? Mỗi ngày em trốn vào nỗi buồn và bi quan một ít tự nhiên đời bớt vui một ít.
" Em nên điểm phấn tô son lại / Ngạo với nhân gian một nét cười "
Cái câu: Em nên điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nét cười" của lão TC sao mà trùng hợp với cái TAL này nhở, mà lại trùng hợp với ngữ cảnh của lão Điên và Tuyết nhi nữa nhở?
Ngạo.....cười. Ý lão Điên nói là em nên chăm chuốt lại mình và đặc biệt phải cười như lão Ngạo. Lão Ngạo chẳng có gì đặc biệt hết ngoài cái nụ cười rất madein mâu thuẫn. Cười như nhăn
Suy ra thì cho dù Điên có khuyên tuyết nhi cười thì cũng chỉ là hình thức thôi! Có cố cũng chỉ là hình thức...
lanhdien > 20-12-2012, 09:59 AM
Thanh Phương > 20-12-2012, 10:15 AM
(20-12-2012, 08:40 AM)Hàn Tuyết Đã viết:
....
Lại thêm nữa, nhìn đến cây trúc nhật bữa trước mới bứng ra vườn. Lá càng úa vàng nhiều hơn, và mình biết là nó đang chết. Nó đã trở bệnh từ khi còn ở trong chậu, mình đã gắng hết sức cứu nó, không bứng ra được, mình đành đập vỡ cả cái chậu tù túng để mang nó ra vườn, hy vọng sự khoáng đạt sẽ làm nó hồi lại. Vậy mà không, nó vẫn đang chết dần chết mòn mà mình ko thể làm được gì nữa.
.....
HT (20/12/2012)
Ngạo > 20-12-2012, 10:18 AM
lanhdien > 20-12-2012, 10:27 AM
thangdiennhat > 20-12-2012, 10:37 AM
(20-12-2012, 09:47 AM)lanhdien Đã viết:(20-12-2012, 09:34 AM)thangdiennhat Đã viết:(20-12-2012, 08:40 AM)Hàn Tuyết Đã viết: Cứ tưởng giấc ngủ sẽ là một liều thuốc để an và để tĩnh lại. Nhưng đêm qua lại không ngủ được, vì thế cái tâm vẫn cứ là không khỏe
Sáng nay, hình như mọi sự cũng chẳng thương mình. Thì đấy, đêm qua gió mùa đông bắc đã rủ nhau về thêm. Chẳng có lấy một mầm nắng nào để hong khô cái nỗi...(khỉ thật, chả biết gọi là gì vì nó cũng lại ẩm ẩm ương ương chẳng rõ ra là cái trạng huống gì nữa, vậy mới nan y chứ )
Lại thêm nữa, nhìn đến cây trúc nhật bữa trước mới bứng ra vườn. Lá càng úa vàng nhiều hơn, và mình biết là nó đang chết. Nó đã trở bệnh từ khi còn ở trong chậu, mình đã gắng hết sức cứu nó, không bứng ra được, mình đành đập vỡ cả cái chậu tù túng để mang nó ra vườn, hy vọng sự khoáng đạt sẽ làm nó hồi lại. Vậy mà không, nó vẫn đang chết dần chết mòn mà mình ko thể làm được gì nữa.
Hôm nay 20/12. Lẩn thẩn, nhớ ra có vụ bảo ngày mai là tận thế. Có thật không? Hôm qua, mình buột miệng hỏi một người về điều đó và nói mình rất sợ (thực sự lúc ấy, mình chợt thấy rất sợ). Người ấy cười, chọc quê mình và... mình lại ngố thêm lần nữa
Haizz... Nhìn đâu cũng thấy lạnh lẽo và tàn lụi, úa vàng. Thôi thì ngày mai cứ tận thế cho xong đi. Chả còn sợ, chả còn thấy tiếc điều gì nữa!
HT (20/12/2012)
Điều cơ bản là em đang đắm chìm trong cái thế giới của tàn úa chỉ cần thay đổi cách nghĩ thôi thì mọi cái sẽ khác mình làm chủ ý nghĩ chứ sao cứ bị suy nghĩ làm chủ, hãy bắt nó vui lên. Nó không phải chết dần chết mòn mà đang cháy hết niềm yêu còn lại trên cõi đời để đi vào cõi an nhiên thì sao? Mỗi ngày em trốn vào nỗi buồn và bi quan một ít tự nhiên đời bớt vui một ít.
" Em nên điểm phấn tô son lại / Ngạo với nhân gian một nét cười "
Cái câu: Em nên điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nét cười" của lão TC sao mà trùng hợp với cái TAL này nhở, mà lại trùng hợp với ngữ cảnh của lão Điên và Tuyết nhi nữa nhở?
Ngạo.....cười. Ý lão Điên nói là em nên chăm chuốt lại mình và đặc biệt phải cười như lão Ngạo. Lão Ngạo chẳng có gì đặc biệt hết ngoài cái nụ cười rất madein mâu thuẫn. Cười như nhăn
Suy ra thì cho dù Điên có khuyên tuyết nhi cười thì cũng chỉ là hình thức thôi! Có cố cũng chỉ là hình thức...
lanhdien > 20-12-2012, 10:40 AM
(20-12-2012, 10:37 AM)thangdiennhat Đã viết:(20-12-2012, 09:47 AM)lanhdien Đã viết:(20-12-2012, 09:34 AM)thangdiennhat Đã viết:(20-12-2012, 08:40 AM)Hàn Tuyết Đã viết: Cứ tưởng giấc ngủ sẽ là một liều thuốc để an và để tĩnh lại. Nhưng đêm qua lại không ngủ được, vì thế cái tâm vẫn cứ là không khỏe
Sáng nay, hình như mọi sự cũng chẳng thương mình. Thì đấy, đêm qua gió mùa đông bắc đã rủ nhau về thêm. Chẳng có lấy một mầm nắng nào để hong khô cái nỗi...(khỉ thật, chả biết gọi là gì vì nó cũng lại ẩm ẩm ương ương chẳng rõ ra là cái trạng huống gì nữa, vậy mới nan y chứ )
Lại thêm nữa, nhìn đến cây trúc nhật bữa trước mới bứng ra vườn. Lá càng úa vàng nhiều hơn, và mình biết là nó đang chết. Nó đã trở bệnh từ khi còn ở trong chậu, mình đã gắng hết sức cứu nó, không bứng ra được, mình đành đập vỡ cả cái chậu tù túng để mang nó ra vườn, hy vọng sự khoáng đạt sẽ làm nó hồi lại. Vậy mà không, nó vẫn đang chết dần chết mòn mà mình ko thể làm được gì nữa.
Hôm nay 20/12. Lẩn thẩn, nhớ ra có vụ bảo ngày mai là tận thế. Có thật không? Hôm qua, mình buột miệng hỏi một người về điều đó và nói mình rất sợ (thực sự lúc ấy, mình chợt thấy rất sợ). Người ấy cười, chọc quê mình và... mình lại ngố thêm lần nữa
Haizz... Nhìn đâu cũng thấy lạnh lẽo và tàn lụi, úa vàng. Thôi thì ngày mai cứ tận thế cho xong đi. Chả còn sợ, chả còn thấy tiếc điều gì nữa!
HT (20/12/2012)
Điều cơ bản là em đang đắm chìm trong cái thế giới của tàn úa chỉ cần thay đổi cách nghĩ thôi thì mọi cái sẽ khác mình làm chủ ý nghĩ chứ sao cứ bị suy nghĩ làm chủ, hãy bắt nó vui lên. Nó không phải chết dần chết mòn mà đang cháy hết niềm yêu còn lại trên cõi đời để đi vào cõi an nhiên thì sao? Mỗi ngày em trốn vào nỗi buồn và bi quan một ít tự nhiên đời bớt vui một ít.
" Em nên điểm phấn tô son lại / Ngạo với nhân gian một nét cười "
Cái câu: Em nên điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nét cười" của lão TC sao mà trùng hợp với cái TAL này nhở, mà lại trùng hợp với ngữ cảnh của lão Điên và Tuyết nhi nữa nhở?
Ngạo.....cười. Ý lão Điên nói là em nên chăm chuốt lại mình và đặc biệt phải cười như lão Ngạo. Lão Ngạo chẳng có gì đặc biệt hết ngoài cái nụ cười rất madein mâu thuẫn. Cười như nhăn
Suy ra thì cho dù Điên có khuyên tuyết nhi cười thì cũng chỉ là hình thức thôi! Có cố cũng chỉ là hình thức...
Ta không khuyên cười ta chỉ bẩu là đời cơ bản là vui tại sao cứ phải buồn, tự mình làm mình buồn chứ có ai làm đâu. Ta chỉ bẩu là hãy cố bắt đầu bằng cái cười thôi vì giờ cô ấy phải tập vui trở lại, cười là bước đi đầu tiên đó. Mọi con đường đều có đích đến cơ bản là có dám đặt bước chân đầu tiên có dám đi hay không?
thangdiennhat > 20-12-2012, 10:44 AM
(20-12-2012, 10:27 AM)lanhdien Đã viết: Cảm xúc từ đâu thì trả nó về chỗ đó là xong chuyện.
VD như nhớ quê thì ta đi về quê, thèm bắt ốc mò cua thì cứ mò, hái hoa bắt bướm thì cứ bắt. Tuy rằng những thứ đó chưa chắc đúng với ngày trước, nó có thể gọi là khác đi. Nhưng nếu mình đừng nghĩ nó khác, đừng chú ý nó, chỉ tập trung vô việc hưởng thụ hoặc thích thú gì gì đó...Thì cảm xúc2 vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu.
Khi ta buồn ta cởi truồng tắm mưa...là câu nói của dân gian hay đùa. Nhưng chú ý kỷ lại sẽ thấy có nhiều điều thú vị. Cho dù có cởi truồng tắm mưa là hết buồn thật nhưng ngta cũng chẳng dám. Vì bản thân ko ngại tắm mưa mà ngại cởi truồng. Thế mới thấy cái cốt lõi thì không chịu nhìn nhận, cứ thích đi vòng vòng để hành hạ bản thân, thế mới thấy là khó...rất khó.