TieuChieu > 20-03-2011, 11:46 PM
Vũ Thiên Di > 21-03-2011, 09:03 AM
hvn > 21-03-2011, 09:47 AM
hoàng hôn cuối hạ > 22-03-2011, 07:29 PM
A Tử > 22-03-2011, 11:03 PM
Ngạo > 23-03-2011, 11:25 AM
hothiethoa > 23-03-2011, 11:32 AM
A Tử > 23-03-2011, 10:40 PM
1t2u3a4n > 23-03-2011, 10:51 PM
(23-03-2011, 10:40 PM)A Tử Đã viết: Vỹ Nhiên viết không nhiều. Ông chỉ viết khi tìm kiếm được điều gì mới mẻ, hoặc giả khi thấy có người lòi đuôi, hở họng ông mới túm lấy, mới thọc ngón tay vào. Văn chương, với ông chỉ như cuộc dạo chơi.Tiểu tăng 1234 đi qua, trông bút tích trên vách của nửa xăng nửa nhớt A Tử bèn tiện tay nhặt nửa cục gạch lên bôi xóa, thành ra:
Có người khuyên ông, sao ko viết sách ? Với tài năng như ông, phải viết sách mới đỡ phí phạm, mới có di sản để lại cho hậu thế. Vỹ Nhiên lung lắm ! Ông tự nhủ, Lã Bất Vi năm xưa có Lã Thị Xuân Thu, kết tinh văn hóa ngàn đời, để lại tiếng thơm muôn thuở. Lao Ái lại có Lao Thị Đại Điển. Ông có thể chẳng bằng Bất Vi, nhưng sao có thể thua Lao Ái được? Vả lại, Hoàng Cầm còn có đến mấy tập thơ nữa kìa.
Và, Vỹ Nhiên bắt đầu viết sách. Ông đặt tựa cuốn sách theo tên mình : Hoàng Vỹ Đại Điển.
Sở trường đá đểu, cuốn sách của ông bao trùm những tinh hoa đá đểu, truyền tải những cái đểu trong thiên hạ. Để cho lớp hậu thế sau này, biết mà tránh, mà học hỏi, mà bớt đểu hoặc ...đểu hơn ông. Cuốn sách thật hữu ích trong việc làm ăn, giao lưu quan hệ. Vỹ Nhiên lấy làm hãnh lắm.
Có lần, người bà con xa đàng vợ, ở tận bên Lào sang chơi. Thấy sách của ông, đọc dù chẳng hiểu gì cả, cũng xin một cuốn đem về. Gọi là lấy le, được tiếng là bà con với nhà văn vĩ đại người Việt. Rồi xin được dịch cuốn sách sang tiếng Lào, gửi cho Vỹ Nhiên một bản. Vỹ Nhiên lại được một phen nở mày nở mặt.
Bạn thân của ông, Đại Thi Hào Lãnh Diện tới thăm, ông mang ra khoe, rồi bảo :" Ngạo Thế mới chỉ đọc qua Kinh Dịch, rồi bói toán loe ngoe vài ba chữ, đã được người đời xây lăng. Còn tôi, đã xuất bản biết bao nhiêu đầu sách. Người ta dịch sách của tôi sang đủ thứ tiếng. Nói như Xuân Diệu, thì tôi đã là người của công chúng, tôi đã thuộc về nhân loại. Sau này, người ta sẽ dựng tượng đài tôi khắp nơi nơi. Sẽ tôn thờ tôi như bậc Danh Nhân Văn Hóa."
Dẫu cùng tham gia Thi Ẩm Văn Đoàn, nhưng Vỹ Nhiên chẳng ưa gì Hòa Thượng Si Tình. Mấy lần ông cố tìm cái hở, để túm. Nhưng Hòa Thượng Si Tình vốn kín đáo, cẩn trọng. Rồi một lần, dựa lúc si quá hóa dại, Vỹ Nhiên dơ chân đá đểu, làm Hòa Thượng Si Tình phạm giới. Tỉnh ra thì đã muộn, Hòa Thượng Si Tình chỉ cầu cái chết để rửa oan ức, ông cười khẩy :" Nếu mỗi hòa thượng sau khi phạm giới đều muốn chết, thử hỏi trên đời còn có bao nhiêu tên hòa thượng ?"
Từ dạo ấy, Thi Ẩm Văn Đoàn mới có câu :
Thi Ẩm ai đểu bằng Nhiên,
Rảnh chân bốc chữ đá xiên cả lầu.
( Trích " Hoàng Vỹ Nhiên toàn tập - NXB Hội Đê Tiện" )
Ngạo > 24-03-2011, 01:22 PM