Chị lớn lên từ những trái ớt quê nhà. Từ lúc bé lẫm chẫm bước đi, chị đã được theo bố mẹ ra vườn. Người lớn thì làm việc, còn chị thì mải mê đuổi theo những con côn trùng bé xíu cũng như chị lúc đó.
Chơi đồ hàng, chị lấy lá ớt làm cơm, trái ớt làm thịt. Thi thoảng nghịch dại, moi ruột quả ớt ra chơi để rồi cả hai tay bỏng rát, chị đã biết xoa tay vào cát ướt để cái nóng kia giảm đi phần nào.
Rồi lớn hơn, chị một buổi đi học, một buổi phụ ba chăm sóc vườn ớt_ nguồn sống của cả gia đình. Chị còn biết phơi ớt khô rồi rang với muối, cho vào hũ để mẹ mang ra chợ bán. Đến ngay cả những giấc mơ của chị cũng thấm đẫm vị cay nồng của ớt.
Chị lấy chồng xa tận mãi trên thành phố. Ngày tiễn chị đi, bố bứng một cây ớt cho vào chậu_ của hồi môn của chị đó. Hôm đó có ăn miếng ớt nào đâu mà hai mắt chị cứ đỏ hoe.
Cây ớt ba cho, chị chăm kỹ lắm. Cái cây ấy nó ra hoa, rồi bắt đầu xuất hiện lác đác những quả ớt xanh bé tí ti.
Chị khấp khởi mừng. Khoe khắp nhà chồng. Ớt nhà chị vốn có tiếng ngon mà. Ai đó thì thầm mấy tiếng “Đồ nhà quê”. Niềm vui trong chị như vơi đi một nửa, mà nỗi nhớ nhà thì cứ tăng theo cấp số nhân.
Những quả ớt chín dần, đỏ au.
Hôm ấy chị đi chợ, tìm mua con cá ngon nấu nồi canh chua. Lúc hái những trái ớt xuống để cho vào canh và làm mắm, bất giác chị thẫn thờ.
Những trái ớt tuy chín đỏ, nhưng mềm oặt ẹo.
Không lẽ ớt mà nó cũng biết nhớ mảnh đất nơi nó sinh ra?
Chén nước mắm chị pha hôm đó, ai cũng bảo mặn quá.
Chắc có mấy phần nước mắt của chị.
Nước mắt của những trái ớt xa quê…
Màu ký ức
Ngày em tiễn tôi lên thành phố. Hai đứa bịn rịn mãi, tưởng không thể xa nhau. Nhưng vì tương lai của em, vì hạnh phúc của chúng tôi mà tôi đành nuốt nước mắt ra đi.
Tàu lăn bánh. Chiếc áo bà ba vàng nhạt của em lẫn trong những chiếc áo trắng học trò ra ga đưa tiễn thầy cứ mờ dần, mờ dần như mảnh nắng nhạt nhòa mùa đông.
Giữa thành phố xa hoa, giữa bồn bề những con số, đôi lúc tôi thấy mình kiệt sức. Nhưng nụ cười của em, những lá thư em viết màu mực tím biêng biếc đong đầy nỗi nhớ… giúp cho tôi thêm sức lực.
Làng tôi và em nghèo lắm. Cái nghèo thấm sâu vào từng thớ đất đến độ gieo trồng gì cũng chỉ sinh ra thêm những cái nghèo khác mà thôi. Tôi và em chung lớp, chung con đường đến trường quen thuộc, rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay.
Học xong cấp ba, em ở nhà phụ gia đình buôn bán. Tôi học cao đẳng sư phạm với ước mơ mang con chữ đến những mái đầu khét nắng của trẻ con quê tôi.
Cái nghề thanh đạm, lương ba cọc ba đồng. Em vẫn ủng hộ mơ ước của tôi. Nhưng ba em thì kiên quyết: không để con gái ông phải chịu sống cảnh nghèo khó cùng tôi.
Thương em, tôi từ bỏ hoài bão của mình, quyết tâm lên thành phố lập nghiệp, để ba em rồi có thể bằng lòng cho hai đứa đến với nhau.
Những con số quay vòng, những con chữ đảo điên. Em đi lấy chồng _ một công tử giàu có theo sự sắp đặt của gia đình. Nhận được thư báo của người bạn thân, tôi vội trở về, để chỉ kịp nhìn thấy em thật đẹp trong tà áo cưới mà chú rể không phải là tôi.
Tà áo dài đỏ của em nổi bật trong ráng chiều rực rỡ. Chỉ riêng tôi khuất dần phía bóng tối với hàng ngàn mảnh vỡ vụn không biết nên ráp lại từ đâu.
Tôi lại trở về với những dãy số dài như vô tận. Không còn em, tôi chẳng biết mình nên bám víu vào đâu. Tôi lấy công việc lấp đầy những khoảng trống em để lại. Những khoảng trống như chiếc lỗ đen vũ trụ, hút cạn mọi thứ tôi dùng để trám lòng mình.
Nhưng thời gian là liều thuốc an thần hiệu nghiệm. Nỗi đau trong tôi nguôi dần, chỉ còn là những vệt màu loang lổ: chiếc áo bà ba vàng nhạt của em, tà áo cưới rực rỡ hôm nào, cả những con chữ tím biêng biếc… tất cả như hòa lẫn vào nhau thành một thứ màu vừa nhàn nhạt vừa thăm thẳm. Tôi gọi đó là màu ký ức.
Tôi tìm về với quê, tìm về với những đứa trẻ mái đầu khét nắng sau bao năm mệt mỏi giữa cơm áo gạo tiền nơi thị thành. Con cái tôi giờ cũng đã có gia đình và đứa nào cũng ủng hộ cho cái quyết tâm mở lớp học tình thương của một ông công chức về hưu như tôi.
Tôi gặp lại em giữa buổi chợ trưa chang chang nắng.
Em bây giờ đã khác hẳn ngày xưa.
Ừ, mấy mươi năm rồi chứ có ít gì đâu.
Đôi quang gánh nặng trĩu trên vai, những bước chân bấm sâu vào đất. Cái nghèo vẫn tìm đến với em.
Tôi muốn lắm, gọi một cái tên, nhưng cổ họng cứ tắt nghẹn. Cái bóng nhỏ bé, chông chênh của em xa dần.
Tôi ngẩn ngơ trông theo mãi, chỉ còn thấy thấp thoáng tà áo em mặc.
Chiếc áo bà ba mang cái màu vừa nhàn nhạt vừa thăm thẳm.
Tôi gọi đó là màu ký ức.
Khe cửa hẹp
Tuy cùng mang hai tiếng tuổi thơ, nhưng những ký ức ấy trong mỗi chúng ta đều rất khác nhau: với bạn có thể là ô cửa xanh ngăn ngắt mây trời, hay với người là những trò chơi giữa cái nắng oi nồng mùa hạ… Còn tuổi thơ tôi lại gắn liền với một khe cửa hẹp.
Ngày ấy bố mẹ đều đi làm cả ngày, tôi chưa đến tuổi đi học, và gửi nhà trẻ lúc này là một điều vượt quá mức chi tiêu của gia đình. Vì vậy cứ sáng sáng, bố mẹ khóa cẩn thận cửa nẻo trước khi đi làm, còn tôi thì tha thẩn chơi giữa bốn bức tường dán kín mít bằng giấy báo. Tôi chơi chán thì cũng là lúc đói bụng và biết lấy cơm mẹ đã nấu sẵn ủ kỹ trong cà mên vẫn còn âm ấm ra mà ăn, rồi lại tiếp tục những trò chơi một mình.
Và trò tôi thích nhất là nhìn mọi người qua khe cửa nhà mình. Chắc ai thấy cảnh tượng một con bé nằm bẹp dí, ép sát người xuống nền xi măng, đầu nghiêng hẳn về một hướng, thô lố mắt nhìn qua khoảng không giữa cánh cửa và nền nhà thì chắc không khỏi phì cười.
Con bé ấy là tôi đấy.
Ai biết được một khe hở chỉ đủ đút lọt mấy ngón tay mũm mĩm của trẻ con lại là cả một vũ trụ tuổi thơ của tôi.
Qua khe cửa tôi có thể nhìn thấy những đóa hoa nắng lung linh, tinh nghịch rơi đầy ngoài hiên nhà, có bông còn lém lỉnh đến độ chui tọt qua khe cửa, áp vào mặt tôi. Nong nóng.
Và trận mưa rào chợt đến chợt đi, còn mau hơn cả những giọt nước mắt vẫn chưa kịp khô trên mi tôi lóng lánh. Những hôm trời mưa ấy, khi nằm nhìn qua khe cửa, tôi cứ phải xuýt xoa vì cái lạnh âm ẩm của nền xi măng.
Tôi nằm đợi cả những vòng bánh xe quen thuộc của bố mẹ khi chiều tàn_ lúc những nhà hàng xóm thở ra mùi thức ăn thơm sực nức. Chỉ cần thấy những vòng bánh xe ấy, rồi đôi ủng to của bố, bàn chân gầy gầy của mẹ hiện ra trước cửa, tôi sẽ đứng phắt ngay dậy, mặt mày hớn hở chuẩn bị chờ đón những cái ôm thật ấm áp. Và chẳng mấy chốc nhà tôi cũng thở ra mùi thức ăn thơm phưng phức kia.
Rồi cả hình dáng bước chân của cô bán tàu hũ đường quen thuộc. Chỉ cần nhìn thấy đôi dép xỏ ngón màu xanh lá, hai ống quần vải đen sờn thấp thoáng đầu ngõ, tôi biết ngay là cô mà không cần nghe đến tiếng rao ngọt hơn cả nước đường cô nấu: “Ai ăn tàu hũ nước đường không………”
Lúc đó tôi sẽ thì thầm nho nhỏ. “Cô ơi, cô đợi đến cuối tuần nha. Khi ấy cháu sẽ ăn. Ăn tận hai chén cơ!”
Vì tôi biết cuối tuần bố hay mẹ sẽ mua tàu hũ cho tôi. Ngày hôm đó, tôi cũng không cần nằm bẹp dí chờ bóng dáng đôi dép cô, mà có thể hiên ngang ngồi ngay trước cửa nhà đợi tiếng rao ngọt lịm kia.
Thoang thoảng mùi thơm ngòn ngọt của chuối chiên pha lẫn mùi ngầy ngậy béo của khoai lang rán vàng từ nhà đối diện bay đến. Nhà của thằng Sún_ bạn thân nhất của tôi những ngày thơ ấu đấy. Tôi chỉ thích hít hà hương thơm những món rán vàng ấy chứ không dám ăn vì sợ răng tôi rồi sẽ sún hết như răng thằng bạn (thật ra lúc đó nó đang thay răng.) Tôi hay nằm bên khe cửa, Sún nằm phía bên ngoài. Dĩ nhiên lúc nhà nó đã ngủ trưa, chứ thấy cảnh con mình đang nằm trên nền đất giữa cái nắng chang chang, thế nào mẹ nó cũng phết cho nó mấy roi.
Một hôm, tôi mải mê nhún nhảy trên ghế, hăng say đến độ té sấp xuống nền nhà. Lúc ấy không thấy đau, nhưng tôi vẫn khóc. Khóc thật to, miệng ngoác cả ra, mong bố mẹ sẽ chạy đến đỡ mà quên mất chỉ có mình tôi đang ở giữa bốn bức tường. Thế mà Sún vẫn nghe tiếng tôi khóc. Nó vội chạy qua và nằm bẹp xuống đất mà hỏi:
- Ti ơi. Sao mày khóc thế?
Được người hỏi thăm tôi càng khóc lớn. Thằng Sún chẳng biết nghĩ gì mà lại biến mất, tôi chả còn nhìn thấy đôi mắt đen lay láy của nó nữa. Thế là đành tạm thời nín khóc, nằm ép bụng xuống sàn nhà và gọi váng lên:
- Sún ơi? Mày đâu rồi.
- Tao đây nè.
Thằng Sún lại xuất hiện trước mắt tôi. Hay đúng hơn là cặp mắt nó xuất hiện trước mắt tôi.
- Sao mày khóc dữ vậy?
- Tao té.
- Đau không?
- Không.
- Không đau. Sao mày khóc?
- Tao cũng không biết. Tự nhiên khóc thế thôi.
- Mày nín đi. Cho mày nè.
Nói rồi, thằng Sún đút mấy ngón tay qua khe cửa, đẩy theo một miếng khoai lang vàng rộm.
- Tao không ăn đâu. Ăn rồi sún như mày à?
Sún giận tôi. Nó bỏ về. Miếng khoai lang nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Dĩ nhiên là mấy ngày sau, hai đứa trẻ lại làm huề nhau ngay.
Nhưng từ đó Sún cũng không bao giờ mời tôi một miếng khoai hay chuối nào nữa.
Tôi lớn dần lên, cũng biết thích món ấy, nhưng vẫn len lén đi xa nhà mua ăn, chứ không dám ăn ở nhà Sún.
Năm tháng cứ lặng lẽ trôi, nhà tôi chuyển đi nơi khác. Tôi thành vợ rồi cũng được một đứa trẻ gọi bằng âm thanh trìu mến là: mẹ.
Một hôm đang nấu nướng sau bếp, tôi chẳng thấy đứa con gái bé bỏng đâu. Vội quày quả lên nhà trên thì thấy… bé đang nằm ép sát mình xuống nền nhà, chăm chú nhìn qua khe cửa sắt. Tôi bèn nhấc bổng bé dậy, xoa xoa cái bụng nhỏ mát lạnh và hỏi:
- Con đang làm gì vậy?
Con bé mân mê mấy sợi tóc lòa xòa của tôi, rồi líu lo nói:
- Con đợi bố về. Chỉ cần nhìn qua khe cửa, thấy đôi giày của bố hiện ra trước cửa là con sẽ được đón bố ngay.
Tôi ôm thật chặt con vào lòng. Những ký ức ngày xưa cứ chực tuôn trào.
Chỉ một khe cửa hẹp nhưng với trẻ con lại là cả một vũ trụ bao la.
Bởi có lẽ đứa trẻ nào cũng không chỉ nhìn bằng mắt mà còn ngắm mọi vật vớt tất cả trái tim trong veo của nó.
Đôi khi người ta cứ vội vã qua nhau, để rồi khi ngoảnh lại mới thấy lòng tiếc nuối…
I. Vy
Năm 17 tuổi, khi chuyển đến Bắc Ninh học, tôi gặp Bảo Nam, một quý tử như đúng cái tên, cao dong dỏng, da trắng. Tôi ngồi bàn thứ 2 từ dưới lên vì duy nhất bàn đó còn chỗ trống. Nam ngồi sau tôi, cùng 3 tên mà cậu ta gọi là “đệ”. Lúc ấy Nam chơi bời, học tầm tầm như “dòng chảy chung” của lớp, thế nên tôi- con bé quyết tâm thi vào Đại học Ngoại thương- buộc mình nằm ngoài dòng ấy.
Năm 18 tuổi, một lần Nam bị tóm lên bảng trong giờ tiếng Anh, nhìn vẻ luống cuống của hắn cùng với câu tuyên bố xanh rờn của cô Ngân rằng đây sẽ là cơ hội cuối cùng nếu muốn “rửa” điểm 3 kiểm tra 15 phút, tôi thương tình ngồi dưới nhắc bài. Kinh nghiệm nhắc bài gần 12 năm của tôi không qua nổi kinh nghiệm 18 năm thâm niên đứng lớp của cô. Tôi trở thành “đồng phạm” và được hứa hẹn tặng điểm 1 trong bài kiểm tra sắp tới cùng Nam. Lúc đó tôi giận Nam ghê gớm, mặc kệ cho hắn xin lỗi, nỉ non. Sau 2 ngày kiên nhẫn, đến ngày thứ 3, hắn gằn giọng:
- Bà làm gì phải thế, có mỗi con điểm ranh!
Tôi quắc mắt:
- Người không biết tương lai như ông, hỏi làm gì?
Nam lặng thinh nhìn tôi.
Năm tôi 18 tuổi 4 tháng, những lò luyện thi chật kín người. Tôi chạy sô một tuần 6 buổi. Bỗng Nam đề nghị vào nhà tôi học nhóm.
Nhà tôi nhỏ xíu, chỉ có mẹ, tôi và con Miu. Bố là lính Trường Sa nên vài năm mới về nhà một lần. Biết mẹ tôi khó tính, hôm đầu vào học, thằng bé diện quần tây, áo sơ mi, mượn của chị giúp việc cái xe đạp phóng sang. Tôi nhìn hắn cười mím chi. Mẹ tôi khó tính là thế mà sau 2 hôm học kèm cũng đâm ra quý. Sau này, cứ chủ nhật là hắn xin đăng kí cơm trưa ở nhà tôi. Tôi phải thú thật rằng, suốt 2 năm học cùng nhau, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có cái gì đặc biệt với hắn. Trong suy nghĩ của tôi, người mà tôi sẽ yêu sẽ phải biết lo cho tương lai và chín chắn, không phải kiểu công tử trứng như hắn.
Thi đại học, tôi đăng kí Ngoại thương Thành phố Hồ Chí Minh, do mẹ lại phải chuyển vào Nam công tác. Thằng bạn biết tin chỉ cười: “Không có quà về cho tôi, đừng trách!”.
Tôi thi và đỗ, Nam cũng vào học FPT.
Đúng Noel năm ấy, sau 3 tháng đến với cuộc sống ồn ã của Sài Thành, tôi biết tin Nam có người yêu qua lời kể của Mai, đứa bạn cùng bàn khi còn ở Bắc Ninh. Nghe Mai nói đó là một em chân dài, da trắng. Tôi hơi ngạc Vyên, nhưng nhớ lại từng được nghe “chiến tích” khi còn học lớp 10 của nó với mấy em được cho là hoa khôi khối 10. Nghe trong tim có gì hình như đang rạn vỡ…
Hè, tôi về Bắc Ninh, da ngăm đen, tóc dài đã chuyển sang tóc ngắn. Chưa kịp báo tin đã thấy tin nhắn 0983xxx987: “Sữa chua đá nhé Vy! Nhớ mang theo quà Sài Gòn cho tôi”. Nam đến đón tôi, hai đứa vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện lung tung, không đầu không cuối. Tôi tặng Nam chiếc áo sơ mi kẻ xanh cùng cái thiệp nhỏ : “Lớn rồi, sơmi thôi nhóc”. Nam đã chia tay em chân dài kia 4 tháng và cũng đã them 3 em từ hồi ấy, nghe Nam khoe toàn là gái Hà Thành. Tôi nghiêm mặt trách hắn đa tình, hắn chỉ cười. Nhìn nụ cười ấy, tôi tự Vyên lặng đi…
Quay về Nam, Noel năm ấy, 4 tháng sau ngày gặp lại Nam, tôi có người yêu. Báo tin cho thằng bạn thân, nghe hắn ré lên thương cảm cho “anh người yêu vô phúc” (theo lời hắn) của tôi.
Năm tôi 20 tuổi 2 tháng, Đạt, chủ nhân của mối tình ấy, đề nghị dừng lại, anh muốn suy nghĩ vì anh hay ghen vô cớ với Nam, người cách anh hơn 2000km mà không hiểu nguyên nhân. Tôi cũng không hiểu vì sao…
Những ý nghĩ về chuyện chia tay khiến tôi bật khóc. Tôi nhắn tin cho Nam nhưng không có hồi âm. Lần đầu tiên sau 3 năm quen nhau, tôi phải vượt qua thời gian khó khăn mà không dính líu đến tên công tử trứng ấy.
Đạt quay lại. Tôi cũng biết được lí do vì sao Nam không nhắn tin cho mình. Nam đang bận qua lại với cô bé do nhà giới thiệu. Tôi lặng đi khi nghĩ rằng thằng bạn ấy sắp biến thành người lạ trong cuộc đời.
2 năm sau, tôi tốt nghiệp Đại học, về Bắc Ninh họp lớp theo lời đề nghi khẩn khoản của Mai, dù khi ấy đang bận tíu tít cho những cuộc phỏng vấn. Nam dẫn theo một cô gái, để tôi phải kẹp 3 trên xe Mai, cảm giác như vừa bị ai tát một cái thật đâu vào mặt. Tối đó, về khách sạn, tôi khóc, cầm điện thoại, nhắn tin cho Đạt trong vô thức “Ước gì anh ở đây”. Và cũng chỉ 4 giờ sau, trong đên, Đạt đã ào đến nơi anh chưa từng đến để gặp và đón tôi trở lại Sài Gòn.
Hôm sau, chỉ có Mai nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu, tuyệt không có một tin nhắn nào chứng tỏ Nam nhận ra sự vắng mặt của tôi.
Hơn 3 tháng sau, Mai nhận công tác tại chi nhánh ở Sài Gòn của một Công ty Bảo hiểm. Tôi ý nhị hỏi Mai về Nam, nó kể: “Sau đợt họp lớp, Nam hay trục trặc với người yêu lắm, thỉnh thoảng lại biến đi đâu vài ngày làm gia đình tìm loạn cả lên”. Rồi tôi sắp xếp cho Mai gặp Đạt, người nó từng nghe kể suốt 2 năm. Nó cứ tấm tắc khen Đạt đẹp trai như diễn viên nam chính của “Juliet Phương Đông”.
Năm tôi 25 tuổi, tôi nhận được EMS của Nam, có thiếp mời đám cưới hắn. Không biết chiều đó, tôi có khóc không, chỉ biết đã đánh rơi cái điện thoại Đạt mới tặng khi nghe Mai kể nhà Nam bắt cưới vì người yêu hắn lỡ có thai.
Trước ngày cưới của Nam 2 ngày, tôi nhận được điện thoại của Phương Anh, em gái hắn, giọng tức tưởi:
- Chị Vy ơi, cứu anh Nam với, chị Thu kia ghê lắm, suốt ngày dằn vặt anh em, lừa anh Nam có thai để ép cưới chứ anh Nam không yêu chị ấy đâu!
Tôi bối rối, định hỏi chuyện nhưng lại nhớ ra cách Nam và cô gái tên Thu ấy âu yếm trong buổi họp lớp 2 năm trước. Không lẽ nào… Tôi khẽ cười vào ống nghe, nói với cô nhóc 19 tuổi hay suy tưởng:
- Phương Anh nè, không có đâu, anh Nam yêu chị Thu lắm đấy!
- Chị chẳng biết gì cả, cô nhóc khăng khăng, anh ấy đi học Đại học cũng chỉ là để có tương lai, để chị khỏi chê anh ấy. Lúc anh ấy học lớp 10, anh ấy yêu đương lung tung, bố mẹ em cấm không được. Nhưng lúc chị chuyển vào, anh ấy lại thôi. Mấy chị anh ấy yêu, chị nào cười cũng giống chị. Trong ngăn kéo toàn là ảnh lưng chị thôi!
Tôi choáng váng, lắp bắp:
- Sao em biết?
- Em biết chứ, em hỏi mấy anh cùng lớp chị. Mấy cái vali của an hem cũng dán đầy tem gửi đồ chuyến Hà Nội- TP Hồ Chí Minh thôi, cứ khoảng 2 tuần 1 lần.
Con bé còn nói ra rả điều gì nữa nhưng tai tôi ù đi, giờ tôi mới lờ mờ nhận ra gã cao cao hay đội mũ sùm sụp thỉnh thoảng chạy bộ theo tôi là ai.
Mẹ đi chợ về, thấy mặt tôi tái mét, đưa vội tôi vào giường vì sợ cảm. Lúc đó tôi mới lắp bắp về nỗi đau vô hình những ngày qua:
- Mẹ ơi, Nam sắp lấy vợ.
Đắp khăn ướt lên trán tôi, mẹ cười hiền:
- Ừ, mẹ biết rồi, cái thằng hồi xưa còn bé cứ đòi mẹ sau này xin cưới mày, thế mà giờ đã sắp có vợ.
Không nghe rõ những lời ca thán của mẹ về chuyện khi nào tôi và Đạt làm đám cưới, tôi thiếp đi…
II. Bảo Nam
Tôi ngồi trong phòng, trên bàn toàn ảnh em. Gần như tất cả đều là những tấm ảnh chụp sau lưng vì chưa khi nào tôi dám gọi em quay lại. Cũng như sau này, em mãi quay đi, còn tôi, không dám gọi em đợi tôi dù chỉ một lần. Tôi đang mặc chiếc áo kẻ xanh - chiếc áo đầu tiên em tặng tôi- giá mà có em ở đây, nhìn lần đầu tiên tôi mặc nó. Ngày mai, trong lễ cưới, tôi sẽ phải cười Vyều, cũng như em khi bên Đạt trong ngày hôn lễ. Anh ấy là một chàng trai cót tài và biết yêu em, em đã kể với tôi như thế mà. Tôi cười, không biết đang cười sự hèn nhát của mình hay sự vô tâm của em. Tôi đã lao đến bên những người con gái khác để lấp đầy khoảng trống em để lại khi vào Sài Gòn. Tôi đã tìm những cô gái có nụ cười lấp lánh, đôi môi cong hờn dỗi như em để lấp đầy hình ảnh cô bé 2 bím tóc dài năm 17 tuổi. Tôi muốn gục ngã khi biết em yêu người khác. Nỗi ám ảnh em sẽ khổ khi yêu một thằng như tôi làm tôi sợ… Mai là ngày cưới…
III. Đợi
Điện thoại Nam khẽ ngân lên tiếng nhạc chuông cài riêng cho Vy: “Chỉ một mình anh lặng im ngóng nhìn, người người sải bước từng đôi trên đường. Chỉ vì anh vẫn đợi chờ, chờ cho em sẽ nhận ra anh là tình yêu của em”. Nhấc máy, 2 đầu dây yên lặng…Một lúc sau:
- Em… giọng Vy run run với đại từ lạ lẫm, em đang ở Nội Bài. Anh…anh đón em được không? Em… em sẽ đợi…
Viết bởi: Oải Hương
03-12-2010, 05:07 PM
Chuyên đề: Ca kỹ phòng
- Không có hồi đáp
Rồi một ngày mỏi gối chồn chân
Em bỗng nhớ những ân cần ngày trước
Đăng nhập game vó ngựa dồn chân bước
Em ước ao cả thế giới vĩnh hằng
Đây Phượng Tường chúng ta dành chiến thắng
Phố vẫn đông ngày vẫn dài như đêm trắng
Nhưng bên em bỗng vắng bóng hình anh
Em xót xa gì mà mắt bỗng long lanh...
(Đông Hà)
Tiền sanh nhĩ thị đào hoa nhất phiến
Hồng trần trung tương tịch mịch khai mãn
Tưởng nhĩ đích ngã tại hoa tùng trung lưu luyến
Khán tư niệm tại lãnh nguyệt trung điêu tàn
Ta bên nhau qua bao ngày gian khó
Cuộc đời như những giấc mơ đầy vơi
Em như bông hoa xinh giữa đời hoang vu
Cùng làn mây về trong ngàn tia nắng
Đi bên anh sao nghe thấy êm đềm
Từng ngày rất khẽ anh vẫn vuốt ve tình yêu
Trong con tim luôn ghi khắc chuyện ngày xưa
Từng cánh hoa rất xinh đã trao anh hôm nào
Ta mong đem yên vui cho trần thế
Dù rằng thế giới vốn không bình yên
Đi bên nhau trong tay lấp đầy yêu thương
Để nhân gian rồi không còn cay đắng
Đi bên em sao nghe thấy yên bình
Từng ngày hạnh phúc ôi sao lướt qua thật nhanh
Đi bên nhau cho nước mắt thôi đừng rơi
Dù đắng cay vẫn mãi mãi muốn ở bên nhau
ĐK:
Dù bão tố vẫn chờ nhau
Ngàn năm gió sương đổi thay
Tình yêu mãi không nhạt phai
Luôn sát vai khắp nơi trong trần gian
Dù nhân thế bao khổ đau
Tình yêu vẫn luôn sáng ngời
Để giấc mơ đem bao yêu thương yên vui cho thế giới
Bay ngàn đời
Dù có đến phương trời nao
Dù sông núi có đổi thay
Bao gió sương đã qua trái tim vẫn luôn khắc ghi bóng hình nhau
Dù có đến muôn ngàn sau
Dù muôn kiếp không thay lòng
Và trái tim vẫn luôn khát khao đôi ta như nắng gió
Bay ngàn trùng...
Người đàn bà của gió
Lẳng lơ .. khêu gợi
Tình đến theo gió
ra đi trong mộng ..
Hồn chơi vơi ..
Cuốn lấy anh ..
người của núi đồi ..
nụ hôn của gió chợt dịu nhẹ
phải chăng gió..lã lơi
không ..không ..tình của gió..
miên man ..miên man ru hồn
Ru cả tình em và anh ...
Gió...
[B]
NTCS
Ở Hồi Ức thành, không có nước mắt, không có nụ cười, vì chẳng còn tình yêu làm nguyên liệu sinh ra những thứ ấy. Hồi Ức thành cũng không còn đau khổ hay thù hận, nhưng nơi đây chính là cội nguồn xuất phát những oán quỷ hung tợn nhất, vì chất chứa bao túi ký ức nặng nợ oan nghiệt trần thế. Mang tên Hồi Ức, nhưng thành trì này lại là nơi buộc con người ta phải quên đi tất cả. Đứng giữa hai bờ vực Nhớ và Quên chính là nơi Hồi Ức thành xuất hiện.
Hồi Ức thành
"Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên."
Con người ta sinh ra trên cuộc đời này trải qua bao ngày tháng thăng trầm. Dù ngắn ngủi hay dài đăng đẵng, ai cũng đều mang bên mình một chiếc túi riêng: túi ký ức. Và tùy theo nhân sinh quan, cảm nhận của mỗi người mà chiếc túi ấy khinh trọng khác nhau, hay với một số người đó chỉ là một vật trang sức bên mình.
Khi số mạng đã tận, con người nhắm mắt xuôi tay, thân xác trở về với cát bụi còn linh hồn sẽ phải bắt đầu một chuyến đi mới. Cuộc du hành về với thế giới Âm phủ. Tại cõi Âm ty đó, mỗi linh hồn sẽ được phán xét tội nghiệt, công đức… để rồi được cho đi đầu thai, chuyển kiếp hay ở lại cõi âm chịu các hình phạt do các tội ác đã gây ra trên trần thế.
Những linh hồn được phép đầu thai sẽ được đưa đến một chiếc cầu. Chiếc cầu gỗ cũ kỹ bắt giữa hai bờ vực sâu hun hút. Bước chân lên cầu rồi, dù chỉ là một bước, linh hồn ấy đều được xem như là đã tự do không còn chịu sự quản lý của tam giới nữa. Và dẫu chỉ là dăm bước chân qua cầu, nhưng có thế nói là những bước chân nặng nề nhất vì chiếc cầu ấy mang tên Vong Tình kiều.
Mỗi chúng ta từ khi cất tiếng khóc chào đời cho đến lúc giã biệt trần thế đều phải trải qua ba giai đoạn: vô tình, hữu tình và vong tình. Vô tình ở đây là thuở chưa biết được yêu thương, mến mộ một ai. Hữu tình_giai đoạn con người đã bước vào vòng quay duyên phận. Còn Vong Tình kiều chính là nơi để mỗi người khép lại tất cả mọi chuyện còn vấn vương với nhân gian. Khi ra đến giữa đoạn cầu, linh hồn sẽ phải quẳng chiếc túi ký ức của mình xuống lòng vực. Không còn chiếc túi, cũng như là không còn ký ức; quá khứ chỉ còn là một tấm màn trắng xóa. Linh hồn có thể an tâm đầu thai chuyển kiếp và bắt đầu một cuộc đời mới.
Nhưng vẫn có những linh hồn vì nhiều lẽ riêng: vì tiếc nuối, vì ân hận hay oán giận mà nhất quyết không chịu rời bỏ chiếc túi ký ức kia đi. Họ tự dằn vặt mình, đứng giữa hai bờ chọn lựa nhớ và quên. Chính khi đó họ sẽ mở được cánh cổng dẫn đến Hồi Ức thành.
Hồi Ức thành nơi các linh hồn còn nặng nợ với nhân gian phải đến trú ngụ và vĩnh viễn không còn có thể bước chân ra khỏi thành một bước. Ở đó họ vẫn được giữ túi ký ức của mình, nhưng không còn được mang cái tên riêng nữa. Tất cả linh hồn đều có cuộc sống như những người ở chốn nhân gian và mang một cái tên chung là Niệm Nhi. Các linh hồn khi bước chân vào đây đều vô tình đã đánh đổi cái tên của mình để được giữ lại túi ký ức. Nhưng không còn tên riêng thì túi ký ức như trở thành của người xa lạ, họ không thể mở được miệng túi nữa. Mỗi Niệm Nhi ở Hồi Ức thành đều biết mình mang nặng trong lòng quá khứ, nhưng không bao giờ biết được quá khứ đó là gì, cho đến khi nào họ tìm lại được cái tên của riêng mình.
Ở Hồi Ức thành, không có nước mắt, không có nụ cười, vì chẳng còn tình yêu làm nguyên liệu sinh ra những thứ ấy. Hồi Ức thành cũng không còn đau khổ hay thù hận, nhưng nơi đây chính là cội nguồn xuất phát những oán quỷ hung tợn nhất, vì chất chứa bao túi ký ức nặng nợ oan nghiệt trần thế. Mang tên Hồi Ức, nhưng thành trì này lại là nơi buộc con người ta phải quên đi tất cả. Đứng giữa hai bờ vực Nhớ và Quên chính là nơi Hồi Ức thành xuất hiện.
...
Nàng bước chân lên Vong Tình kiều. Mỗi bước chân như bước trên những ngọn lửa nóng đỏ đau đớn vô cùng . Những luồng gió từ vực thẳm Ký Ức gào thét, quất vào thân thể đơn chiếc của nàng như hàng ngàn mũi dao cứa vào da thịt. Nàng vẫn cúi đầu bước tiếp. Chiếc túi ký ức trĩu nặng trong tay. Những hư ảnh chập chờn xuất hiện. Vẳng đâu đây, tiếng tụng kinh niệm Phật, tiếng gào thét, ánh kiếm vung lên nhuộm đỏ huyết tinh và sư phụ nhìn nàng buồn da diết:
- Tại sao con lại làm như thế?
Và rồi những đồng đạo Võ Lâm xuất hiện, mắng nhiếc nàng là tên phản đồ, mãi quốc cầu vinh. Nàng nghe rõ mồn một những lời ấy, tất cả hình ảnh đều còn đậm nét như mới ngày hôm qua. Duy chỉ có một đôi mắt buồn thăm thẳm là nàng không sao còn nhìn rõ được nữa, tiếng của người ấy cũng như từ cõi xa xăm nào vọng lại:
- Linh Phiêu, xin nàng đừng trách ta!
Đã ra đến giữa chân cầu, chỉ cần bây giờ nàng buông tay cho chiếc túi ký ức rơi vào lòng vực sâu không đáy kia, trái tim nàng sẽ thoát khỏi mọi gánh nặng. Nàng có thể bước vào cửa luân hồi chuyển thế mà đầu thai, sống lại một cuộc đời mới. Tất cả nỗi đau mà nàng đã chịu đựng bao ngày qua sẽ tan biến, không còn nước mắt cũng không còn khổ đau. Và sẽ không phải nhớ đến tình yêu của nàng, nhớ đến con người bội bạc kia…
Nàng giơ chiếc túi ký ức ra khỏi thành cầu. Mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây. Nhưng rồi trái tim nàng bỗng đau thắt. “Ta sẽ phải quên chàng ư? Yêu một đời, hận một đời, nhưng bắt ta quên chàng là điều không thể nào. Không, ta không muốn quên chàng.” Và khi ấy cánh cửa vào Hồi Ức thành bỗng xuất hiện bênh cạnh nàng, đón chào một Niệm Nhi mới.
Ký ức của Hà Linh Phiêu
"Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp chúc thành hôi lệ thủy can."
Hà Linh Phiêu ngước đọc những hàng chữ khắc trên cổng Hồi Ức thành:
"Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ"
Nàng biết đây là nơi nàng cần phải đến. Thẫn thờ, nàng nhìn vào chiếc túi ký ức của mình lần cuối…
Là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc trong thời loạn, Hà Linh Phiêu đã may mắn được các vị nữ hiệp Nga My nhận về nuôi dạy, rồi trở thành đệ tử tục gia của Thanh Hiểu sư thái. Vốn thông minh, lại dịu dàng, thấu hiểu tâm tư của người khác, Linh Phiêu luôn được sư phụ và các đồng môn tỷ muội nhất mực yêu thương. Thanh Hiểu sư thái còn ban tặng cho nàng song kiếm mà người rất yêu quý .
Ngày ấy khi nhắc đến Nga My phái, không ai là không nhớ đến Tứ vị tiên tử: Triết Mai tiên tử Diệp Băng Ngân, Di Quang tiên tử Tạ Vân La, Phất Vân tiên tử Tần Kỳ Phong và Hoành Ba tiên tử Hà Linh Phiêu. Mỗi nàng có một tài năng, tính cách riêng nhưng đều mang những nét nổi bật chung là: tinh thông cầm kỳ thi họa, võ nghệ cao cường, và đặc biệt tư sắc các nàng đều có phần thanh nhã thoát tục hơn người … chính nhờ thế mới được ban tặng danh xưng “tiên tử”.
Giang hồ thời đó, vẫn ví nhan sắc, cốt cách của các vị tiên tử là tượng trưng của bốn loài hoa “lan sen cúc mai”. Diệp Băng Ngân với khí chất thanh cao, tao nhã như đóa bạch mai ngậm tuyết vẫn hé nở dù giữa trời đông giá rét. Tạ Vân La là nụ sen mùa hạ với nụ cười dịu mát, trong lành xua tan tất cả những u ám đời thường. Tần Kỳ Phong có tiếng đàn thoát tục, mang vẻ đẹp vừa cao quý vừa bí ẩn của một nhành hoa lan.
Còn Hà Linh Phiêu dịu dàng, khiêm nhường như một đóa hoàng cúc. Không quá nổi trội so với tam vị tỷ muội kia, ở nàng mang vẻ gì đó của sự nhẫn nại, và cam chịu. Chỉ có đôi mắt. Đôi mắt trong vắt như hồ nước mùa thu nhưng cũng như mặt nước phẳng lặng chỉ là bề nổi. Mấy ai biết ẩn sâu dưới ấy là bao cơn sóng ngầm, bao khát vọng nàng tưởng đã vùi sâu mãi mãi.
Đó là khát vọng về một mái ấm gia đình trọn vẹn, về một bờ vai vững chắc có thể cho nàng nương tựa suốt đời. Dù được sư phụ và các tỷ muội yêu thương, nhưng từ nhỏ đã mất hết người thân, vì vậy Hà Linh Phiêu luôn cảm thấy bất an, và chơi vơi. Khi nàng bước vào những năm tháng trưởng thành,thì nỗi bất an ấy càng ngày càng lớn hơn. Dù thế Linh Phiêu không thể kể tâm sự của mình cho bất kỳ ai. Nàng không muốn những người nàng yêu mến, kính trọng phải lo lắng vì nàng thêm nữa…
Chính lúc ấy, Linh Phiêu đã gặp hắn_người nam nhân đầu tiên và cũng là cuối cùng nàng yêu: Đoan Mộc Duệ.
Ký ức của Hà Linh Phiêu cứ tiếp tục trôi mải miết. Những ngày tháng dù ngắn ngủi, nhưng hạnh phúc khi nàng được ở cạnh hắn. Đó là mối tình đầu của Linh Phiêu, là bờ vai vững chãi từ lâu nàng đã mong đợi. Nàng yêu Đoan Mộc Duệ bằng một tình yêu trọn vẹn, thuần khiết nhất, gần như là tôn thờ tình nhân của mình. Nàng lắng nghe những lời thề non hẹn biển của hắn, làm theo các yêu cầu của Đoan Mộc Duệ mà không hề mảy may nghi ngờ. Như nhân gian xưa nay vẫn bảo: tình yêu là mù quáng. Hà Linh Phiêu còn điên đảo vì nam nhân hào hoa đó bao lâu nữa? Chỉ biết khi nàng phát hiện ra âm mưu của Kim quốc ẩn sau những lời đường mật kia thì tất cả mọi chuyện đã muộn màng. Từ một vị hiệp nữ Nga My được giang hồ nể trọng, đồng môn yêu quý, Linh Phiêu bị ghép vào tội danh nội gián câu kết với kẻ thủ. Nàng bị trục xuất khỏi sư môn, còn bị võ lâm truy sát. Nỗi đau ấy còn gì lớn hơn? Nhưng với Hà Linh Phiêu cay đắng hơn cả vẫn là bị chính người nàng yêu thương lợi dụng. Mất đi niềm tin, mất đi tình yêu, trái tim nàng chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông.
Chiếc túi ký ức đã trôi gần cạn…
Lâm Du quan_máu chảy đầu rơi. Hà Linh Phiêu đơn độc chặn đánh quân thù, cố gắng chuộc lại những lỗi lầm mà nàng đã mắc phải chỉ vì một chữ tình. Song kiếm sư phụ ban tặng nàng loang loáng quét đến đâu, xác người ngã rạp đến đó. Ánh kiếm dọc ngang trời đất, lưỡi kiếm nhuốm đỏ máu quân thù.
Nhưng những giọt máu cuối cùng thấm lưỡi kiếm lại chính là những giọt máu của Hà Linh Phiêu. Trái tim trống rỗng của nàng đã không còn chịu đựng hơn được nữa. Linh Phiêu bị dằn vặt giữa mặc cảm tội lỗi với sư môn, với đất nước… và cả chính bản thân mình vì đến cuối cùng… nàng vẫn còn yêu Đoan Mộc Duệ. Chỉ có dùng cái chết mới mong phần nào gột rửa được tội danh của nàng.
Tây Nam kiếm các trở thành mồ chôn người con gái bạc mệnh ấy, cũng là nấm mồ vùi lấp một đi cuộc tình. Song kiếm dính máu chủ nhân và cũng mất đi ánh hào quang từ đó. (Chúng ta sẽ còn gặp lại đôi kiếm này lúc đã được đúc thành một thanh mang tên: Truy Tình kiếm.)
….
Ký ức mờ dần. Rồi tất cả chỉ còn là một màu đen thẫm, bao trùm ánh mắt nàng. Linh Phiêu thắt chặt miệng túi lần nữa. Nàng sợ lỡ tay bỏ sót lại những hồi ức quý giá.
Người ta vẫn bảo chỉ có cái chết mới chia lìa tình yêu. Nhưng đến bây giờ, Linh Phiêu biết dù có chết thêm bao lần nữa,dù chỉ còn là một linh hồn vất vưởng, nàng vẫn sẽ tiếp tục yêu Đoan Mộc Duệ.
Lặng lẽ, Hà Linh Phiêu bước qua cánh cổng Hồi Ức thành.
Giấc mơ của Đoan Mộc Duệ
Tiểu lượng phi quân tử
Vô độc bất trượng phu
- Vĩnh biệt chàng
- Nàng đừng bước vào đó. Không…
Đoan Mộc Duệ giật mình choàng tỉnh giấc. Trán vã mồ hôi, cả người bần thần, mệt mỏi. Vẫn là giấc mơ ấy. Đêm nay nữa là ba đêm hắn mơ thấy hình ảnh: Linh Phiêu bước qua một cánh cổng mang tên Hồi Ức thành. Nữ nhân ấy đã vĩnh viễn trở về với cát bụi, nhưng hắn biết cả cuộc đời mình không bao giờ có thể quên nàng.
- Ta mắc nợ nàng quá nhiều, Linh Phiêu.
Trách trời xanh khéo trêu người, bày trò sắp đặt, trách số mệnh sao quá trớ trêu, để hai người hữu tình nhưng mãi mãi không bao giờ có thể đến được với nhau.
Đoan Mộc Duệ vốn là người Kim tại vị Tả hộ pháp của Thiên Nhẫn giáo. (Về giáo phái này cũng xin được giới thiệu thêm đôi nét: Nằm ở Trung Đô (tức khu vực Bắc Kinh hiện nay), lấy khu vực sơn cốc Vụ Linh Sơn làm đại bản doanh, Thiên Nhẫn giáo là một tổ chức được Kim quốc bảo trợ nhằm mục đích đối phó với võ lâm Trung Nguyên. Giáo chủ của Thiên Nhẫn giáo là quốc sư Kim quốc Hoàn Nhan Hồng Liệt. Nét khác biệt lớn nhất của Thiên Nhẫn giáo với các giáo phái khác là: Thiên Nhẫn giáo giống như một tổ chức chính trị hơn một bang phái . Trong bang có rất nhiều nhân vật tài ba xuất chúng họ nhập môn không nhằm mục đích học nghệ mà vì địa vị chính trị. Thiên Nhẫn giáo với mục đích làm bá chủ võ lâm Trung nguyên, đã huấn luyện rất nhiều gián điệp, thâm nhập vào Trung Nguyên, vừa thăm dò các tin tức, vừa tìm cách ly gián quần hùng trong võ lâm.)
Hoàng đế Đại Tống bạc nhược, quân đội rối ren. Nhưng phía sau bọn họ còn có một Võ lâm Trung Nguyên chống đỡ. Đáp lại lời hiệu triệu của Độc Cô Minh Chủ các bang các phái đều dốc lòng chung sức bảo vệ tồn vong của quốc gia. Cũng vì lẽ đó bao trận đột kích, ám sát các danh tướng Tống quốc đều thất bại khiến quốc vương Đại Kim long nhan thịnh nộ, ra lệnh cho Thiên Nhẫn giáo bằng mọi giá phải phá đi sự hậu thuẫn này. Đoan Mộc Duệ nhận mệnh lệnh đó, hắn giả danh rồi trà trộn vào Trung Nguyên vừa thăm dò tình hình quân địch, vừa tìm cách đánh cắp các bản đồ bố trí lực lượng của các bang phái.
Tại thời điểm đó, ý trời run rủi thế nào, hắn đã hữu duyên tương ngộ cùng Hà Linh Phiêu. Lúc đầu, Mộc Duệ tiếp cận nàng vì biết nàng là một trong tứ vị tiên tử Nga My phái cũng có vị thế và danh tiếng trên Võ Lâm. Còn gì dễ dàng hơn là dùng tình cảm khuất phục một nữ nhân để lấy được các bí mật quân sự kia. Hà Linh Phiêu không hề biết gì về cái bẫy hắn đang giăng ra, để rồi ngoan ngoãn sa vào chiếc lưới tình ấy. Việc tiếp theo Đoan Mộc Duệ chỉ cần làm là ngọt ngào, dụ dỗ ái nhân mình nói ra những kế hoạch của võ lâm Trung Nguyên đang chuẩn bị giúp đỡ triều đình chống lại Kim quốc.
Tất cả đều diễn ra đúng như dự tính của Mộc Duệ. Hắn dễ dàng khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay. Chỉ trừ một thứ: đó chính là trái tim của hắn. Lộng giả thành chân, hư tình hắn dành cho Hà Linh Phiêu chẳng biết tự bao giờ lại nhen nhóm lên một cảm giác bất an trong hắn. Đoan Mộc Duệ bắt đầu cảm cảm thấy sợ hãi, hắn tuyệt đối không thể động tâm với bất kỳ ai. Đó sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của hắn, là thứ người khác có thể dùng để khống chế hắn. Nếu nguy cơ ấy đã manh nha xuất hiện thì dù tàn nhẫn đến đâu, chính tay hắn cũng sẽ hủy diệt đi kẻ đó.
Nhưng tâm hắn lại ân ẩn đau. Thời gian ở cạnh nữ nhân ấy là thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời hắn. Từ nhỏ hắn đã được huấn luyện để trở thành một công cụ phục vụ cho mưu quyền đoạt vị. Nơi đó chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể tồn tại, không có nhân tình ấm lạnh duy chỉ “người không vì mình, trời tru đất diệt”. Hắn được dạy hận một người, trước khi biết yêu ai đó. Đến với Linh Phiêu, cũng chỉ bằng thủ đoạn, nhưng nụ cười dịu dàng của nàng, ánh mắt trong veo kia… lần đầu tiên trái tim hắn thấy bâng loạn nhịp. Hương tóc của nàng, bàn tay nhỏ bé mà ấm áp… trong khoảnh khắc nào đó cũng đã xoa dịu băng giá trong lòng hắn.
Thậm chí Đoan Mộc Duệ đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ tất cả, ẩn cư cùng người mình yêu. Nhưng dòng máu đang chảy trong huyết quản hắn là dòng máu Kim quốc. Liệu khi Linh Phiêu biết sự thật? Nàng có còn yêu hắn? Liệu họ có thể sống yên trước sự thù địch của hai nước Tống-Kim.
Và chọn tình yêu, nghĩa là chấp nhận từ bỏ tất cả những thứ khác: quyền lực, địa vị mà hắn đã bỏ ra biết bao tâm huyết, thậm chí là giẫm đạp lên mạng sống kẻ khác mới thu được. Mộc Duệ biết mình sẽ còn tiến xa hơn trên con đường danh vọng này, nhất là khi trong tay hắn còn có hai quân cờ: Hoành Ba tiên tử Hà Linh Phiêu và Kim quốc công chúa Hoàn Nhan Tuyết Y_ cả hai đều nhất mực chung tình cùng hắn.
Những ảo vọng quyền lực kia đã ngấm sâu vào xương tủy hắn. Thậm chí hắn từng nghĩ nếu mất đi mục tiêu này, hắn sẽ không còn cảm giác mình đang tồn tại. Những cuộc huấn luyện tàn khốc năm xưa đã vĩnh viễn trở thành nỗi ám ảnh trong hắn. Nhưng chính nhờ chúng mới có được một Đoan Mộc Duệ hôm nay. Nữ nhân trong thiên hạ nhiều như sao trên bầu trời, đoạt được địa vị rồi, thì muốn bao nhiêu người há còn là vấn đề lớn hay sao? Huống chi chỉ một Hà Linh Phiêu bé nhỏ.
Chính vì thế Đoan Mộc Duệ đã nhẫn tâm vùi dập tình yêu mình xuống nơi sâu thẳm nhất của trái tim để hết lòng cho sứ mệnh Kim quốc. Hắn đã phụ rẫy ân tình của Hà Linh Phiêu. Để rồi khi người con gái ấy vĩnh viễn rời xa hắn, Mộc Duệ mới biết trái tim hắn cũng đã vỡ tan mãi mãi.
Ánh mắt buồn da diết của nàng, vẳng đâu đây câu nói lúc hai người chia tay:
- Dù chàng là người Kim, dù chàng đã lừa dối ta, nhưng ta chưa và sẽ không bao giờ ân hận vì đã yêu chàng.
“Phải chi nàng cứ hận ta. Có lẽ lòng ta còn thấy nhẹ nhàng hơn.”
Giấc mơ kia, làm sống dậy trong Đoan Mộc Duệ bao ký ức. Đã ba đêm rồi, vẫn chỉ là một giấc mơ ấy.
“Phải chăng Linh Phiêu đang muốn gửi gắm đến ta điều gì? Hồi Ức thành là đâu?”
Nhà Trọ
Tác giả : Ngạo Thế Cuồng Sinh
Bầu trời bất chợt đen kịt. Không gian bên trong căn phòng trọ tối tăm đặc quánh lại mùi ngái ngái của khói thuốc lá trộn lẫn với mùi của toa-let không được dọn thường xuyên khiến lão Bưởi ngột thở. Lão nhướng cặp mắt già nua lên nền trời thầm mong cho cơn mưa mau tới. Cầu mong sao cơn mưa thật lớn gột rửa tất cả bùn nhơ của khu nhà trọ. Mưa lớn để át đi tiếng tự tình khoái lạc, át đi cả tiếng mắng chó chửi mèo của cặp tình nhân trẻ và át đi cả tiếng khóc thổn thức của cô thợ may vừa phá thai. Lão Bưởi chỉ thích nghe tiếng bi bô của con bé Lúa mỗi khi chào đón ba mình đi làm về.
Thế rồi lời ước nguyện của lão cũng thành hiện thực. Cơn mưa đầu mùa trút xuống thành phố Sài Gòn những giọt mưa vừa to vừa nặng. Khu nhà trọ tuềnh toàng chìm ngập trong màn nước. Tiếng mưa rớt đồm độp trên mái tôn quả thực át đi tất cả âm thanh mà lão không muốn nghe. Nhưng liệu trời có mưa mãi? Thôi kệ. Lão Bưởi nhủ thầm và tạm hài lòng với cái ước mơ nhỏ nhoi. Lão chỉ ước thêm là có tiếng ễnh ương như đang tấu khúc giao hoan trong đêm để lão được mơ về miền quê xa thẳm.
Tiếng ho húng hắng của bà lão cộng với tiếng kẽo kẹt của đôi quang gánh còn nặng làm lão Bưởi thoáng buồn. Có lẽ hôm nay cả nhà lại phải xơi món canh bún trừ cơm rồi! Lão nhớ lại ngày mình chưa bị tai nạn lao động, nhớ lại đôi chân thoăn thoắt to khỏe của mình giờ đây nó chỉ còn là hai khối thịt u lồi.
- Mợ về rồi đấy à? Tôi đặt nồi nước cho mợ tắm rồi đấy !
Lão vẫn trìu mến chăm sóc vợ như thuở vừa cưới nhau. Dưới nếp nhà tồi tàn lão Bưởi vẫn mong cho dù rách cũng phải giữ lấy lề. Lão ngồi xó nhà cặm cụi dán từng cái bì thư. Đôi lúc lão mơ từng cái bì thư mà lão dán hàng ngày sẽ biến thành hạc giấy. Mỗi một nghìn con hạc giấy sẽ mang lại cho lão một điều ước. Đã nửa năm lão liên tục dán bì thư để phụ vợ nuôi con (hay tự nuôi mình lão cũng không biết!). Lão tạm hài lòng là mình không ăn bám. Thế thôi.
Lão ngắm nhìn vợ lão rồi tặc lưỡi. Người con gái xinh nhất cái làng Hành Quần này đã vì thương lão mà phiêu bạt bao năm. Ước mơ dành dụm mua một căn nhà nhỏ của vợ chồng lão vừa sắp thành hiện thực thì… than ôi ! Tai nạn lao động đã cướp cạn số tiền ấy.
Lão có hai đứa con gái. Đứa đầu đang học Ngân hàng. Đứa kia học Kiến trúc. Phải tội... hai con bé xinh thế mà lại ngoan hiền... Ban đêm chúng phải đi làm thêm để tự lo tiền mà học. Cái thế giới chung quanh bốn bức tường của lão chỉ còn liên lạc với thế giới bên ngoài qua cái tivi Toshiba cũ rích. Cứ mỗi đêm lão lại trằn trọc thắc thỏm đợi con đi làm về, lão lại cặm cụi đun nước cho con tắm.
Tên lão là Bưởi nên có lẽ lão thích Bưởi. Lão trồng cây bưởi toàn ra lá mà lão cũng chăm chút như con mình, để rồi mỗi ngày lão lại thì thầm xin nó ba chiếc lá để lão thả vào nồi nước. Nồi nước ấm chứa cả tấm lòng của lão vậy. Thi thoảng lão thấy con gái mình say khướt, chệnh choạng lê bước về nhà, lão lại chua xót nhìn vào đôi chân của mình.
Trời chạng vạng tối. Cơn mưa nặng hạt đã dứt. Lớp khói bụi bùn nhơ của thành phố đã được rũ sạch. Sài Gòn bóng lộn lên dưới anh đèn tràn ngập phố phường. Cái vẻ xa hoa đầy màu sắc đó không che lấp được cái xóm nhỏ tối tăm, nghèo nàn. Nó như cái ốc đảo tách rời ra vậy. Ở đây những thân phận khốn khó gắn với nhau bởi một thứ keo. Thứ keo có tên thật đặt biệt. Nghèo!!!
Rầm! tiên sư bố nhà mày ! Mày có để yên cho bà nằm ngửa về nuôi mày không?
Chát! Chát! Tiếng tát xé tai của gã đàn ông vô dụng vũ phu như chọt vào màng nhĩ của lão Bưởi. Lão chộp lấy cây gậy trong góc phòng đẩy lẹ chiếc xe lăn .của mình về phía căn phòng bên góc trái của khu nhà trọ. Lão hùng hồn như thiên lôi cầm búa tầm sét. Mắt lão long lên. Tên đàn ông đốn mạt kia giật vội nắm tiền con con trong tay cô gái đáng thương kia rồi ù chạy đi. Chả phải hắn sợ lão Bưởi mà hắn chỉ ù chạy đi mua ít sái thuốc phiện cho qua cái cơn nghiện đang dày vò!
Lão lại quay về căn phòng của mình, cổ họng vẫn còn gầm gừ gì đó chả rõ. Lão cũng không an ủi cô gái buôn phấn bán hương kia. Với lão chỉ là bổn phận của người cha chú bảo vệ con cái mà thôi!
Tiếng điểm đồng hồ trên tivi đã 7 giờ. Sát cạnh phòng lão là hai cô cậu sinh viên mới dọn tới ngày hôm kia. Trông họ như đôi chim câu. Họ tíu tít trang trí căn phòng. Họ trao nhau những lời ngọt như mía lùi. Lão nghe cả tiếng họ thở. Cả tiếng kẽo kẹt của chiếc giường đơn yếu ớt rên rỉ trong đêm. Lão tự hỏi liệu cha mẹ của họ có biết con cái họ đang làm gì ở thành phố này. Học chữ hay học làm vợ chồng!
Những âm điệu của cuộc sống đó cứ vang lên đều đặn như chiếc đồng hồ quả lắc. Sáng 4 giờ lão đánh xe ba gác máy đẩy chiếc xe cà khổ ra đường. 5 giờ sáng vợ lão quang gánh ra đi. 7 giờ sáng đôi chim câu nhỏ chở nhau đến trường. 11 giờ 30 cô gái làm tiền dậy súc miệng soành xoạch, phun toẹt một cái ra sàn đất trước nhà rồi làu bàu chửi thề gì chả rõ. Dạo này Lão Bưởi có bí mật riêng. Sáng nào lão cũng tranh thủ tầm từ 7 giờ 30 đến 10 giờ 30, lão đi đâu đó rồi về với tâm trạng thật phấn khích. Tối nọ lão nằm gần vợ thủ thỉ...
- Mợ này... Tôi sắp mua được máy vi tính cho hai cái hĩm nhà mình rồi đấy nhá.
Bà vợ trợn tròn mắt nhìn Lão. Bà nhẩm tính cái máy bét nhất cũng cứa vào hầu bao thiên hạ hết 5 triệu. Lão bưởi gà què quanh quẩn cối say kia làm sao có được từng ấy tiền?
Ánh mắt hồ nghi của bà vợ làm lão thảng thốt phân bua :
- Này mợ... Mợ nghĩ tôi đi làm điều xằng bậy sao. Hì ! Mà thôi để coi sao đã...
Lão cứ lấp lửng trong khi bà vợ mệt nhoài với bán buôn đã ngủ say từ lúc nào.
Mấy hôm nay lão Bưởi nhận được công việc chăm sóc cây cho một gia đình nọ. Vô tình lão thấy chiếc máy vi tính quá mode bị bà chủ nhà vất lăn trong góc. Lão tự nhủ lão ráng làm đến cuối tháng rồi xin bà chủ mua cái máy đó cho con gái lão. Cái máy mà bàn dân thiên hạ cho là cánh cửa mở ra với thế giới bên ngoài, là chìa khóa đi vào kho tàng của nhân loại. Chữ nghĩa lão không bao nhiêu nhưng lão nghe cô xướng ngôn viên trên tivi nói vậy lão biết vậy…
3 ngày sau… Lão tự hào kệ nệ đem chiếc máy thần kỳ ấy về căn nhà trọ. Hôm đó lão cố gắng xếp được 1000 cái bì thư… Chao ôi! Lão đã đạt được một điều ước!
Trong khu nhà trọ này duy có mỗi hai mẹ con nhà Lúa là lão nói chuyện! Mẹ của bé Lúa là một cô gái tầm tuổi 25. Bố của bé lúa là anh thanh niên tuổi trung niên mỗi tháng chỉ về thăm mẹ con bé Lúa một lần. Khổ thân con bé, cũng may là một lần chứ không con bé lại mang cái chữ con hoang trên đầu.
- Ông ơi! - giọng nói bi bô của bé Lúa kéo Lão Bưởi về hiện tại.
- Sao nào? Mẹ cháu đâu rồi? Tới chơi với ông!
Lão Bưởi dang tay đón cái mầm non bụ bẫm xinh xắn vào lòng. Con bé cứ quấn quít lão như lão là ông nội của nó. Lão cũng chưa từng hỏi về gia cảnh của mỗi người. Lão chỉ im lặng đón nhận cái buồn sâu thẳm của mỗi cá nhân con người trong khu nhà trọ này. Bên cạnh những nhọc nhằn mưu sinh thì họ chỉ còn có niềm vui là lao vào thân xác nhau, dường như muốn tạo thêm một thế hệ nheo nhóc tiếp theo trên cái xóm trũng này.
- Ông ơi! Ông có lên được cái cao cao kia không?
Ngón tay bé teo của Lúa chỉ về hướng tòa cao ốc 33 tầng.
- À ừ... ông chưa lên. Nhưng Bé Lúa thích ông cháu mình đi vậy!
Cả hai ông cháu đang đón những ngọn gió trong lành của thành phố. Những đoàn người đi lại tấp nập như những con kiến siêng năng chăm chỉ mang lại cái hồn cho chính Sài Gòn này. Sài Gòn, thành phố của những đứa con xa nhà mưu sinh.
Dường như 2 ông cháu đều không muốn trở về với cái oi bức tồi tàn, cái nghèo nàn ẩm thấp. Con bé Lúa ngó đông ngó tây mãi cũng chán, ríu mắt ngủ ngay trên bờ vai to rộng của lão Bưởi. Kể từ hôm ấy, mỗi ngày lão tự cho phép mình tiêu 2000 vào việc đi thang máy lên 33 tầng lầu để vãn cảnh cùng bé Lúa.
Phụp...
- Đ.M. mấy thằng chó đéo nhà đèn lại cúp điện. - Tiếng chửi thề của lão ba gác như nhạc trưởng của dàn hợp xướng chửi mở màn cho hàng loạt tiếng chửi. Khổ thân cho Lão Bưởi. Lão có bịt tai con Bé Lúa cũng chẳng kịp. Lão ước sao mấy câu thô tục kia không ngấm vào đầu của con bé. Lão cũng mơ đừng bao giờ cái bùn nhơ của xóm nhỏ này vấy lên thân hai đứa con gái của lão.
- Choảng... mày trút hết cả bao muối vào món ăn à...
- Rầm... Tao rảnh mà đi hầu mày hả oắt con. Tao còn học bài nữa mà… Mày thì suốt ngày hết game rồi tới bida, nhà cửa chả thèm ngó... huhu...
Thôi rồi hai con bồ câu non đang phang nhau. Họ chả có ai dạy để vượt qua cái khó đầu tiên của cuộc sống hôn nhân. Đó là hai chữ : Trách Nhiệm.
Cái không gian đen kịt, thi thoảng leo lét ánh sáng của vài ngọn đèn dầu con. Lão Bưởi nhắm mắt lại nhưng những âm thanh chung quanh vẫn không tha lão. Tiếng đập nhau chửi nhau loạn xị của đôi bồ câu, tiếng làu bàu say khướt của lão ba gác, tiếng rên rỉ giả tạo của ả bán hoa, tiếng hát ầu ơ ru con của mẹ bé Lúa... Lão thấy mừng thay là giờ này con gái của lão đang đi làm.
Cái nóng hầm hập của căn phòng làm Lão Bưởi ứa nước mắt. Lão nhớ cái miền quê lộng gió khoáng đãng của lão. Lão nhớ những cánh diều của trẻ thơ, nhớ con trâu và cả cái cày, nhớ mảnh ruộng con con, nhớ hương đồng gió nội. Nhớ cả gốc cây đa mà lão hay ngả lưng nghỉ trưa. Giữa cái thành phố chết tiệt này lão đào đâu ra khoảng không gian đó. Rượu. Lâu lắm rồi lão không động đến. Không phải lão không thèm, nhưng... Lão tặc lưỡi rồi lăn mình xuống sàn nhà. Lão mong tìm chút hơi mát từ cái nền nhà trang xi măng lồi lõm.
Ồ... ồ... ánh sáng lại tràn ngập khu nhà trọ tồi tàn. Lão ba gác lại oang oang chửi thề. Dường như lão này có gắn cả cái máy chửi vào trong cuống họng. Đôi bồ câu non kia ngưng mắng nhau. Tiết dỗ dành của cậu trai, tiếng khóc thút thít của cô gái... Bé Lúa của lão lại đang bi bi bô bô nô đùa với cha. Gã nghiện lại đang vòi tiền cô gái bán phấn buôn hương. Cuộc sống cứ thế mãi trôi... Lão lại tiếp tục xếp những phong thư... Lão chỉ mong tới cái một triệu... Cả cái xóm này sẽ không còn ai phải khóc vì tủi hận với phận Nghèo.
Bên ngoài trời kia những căn hộ cao ốc mọc lên như nấm sau mưa. Liệu có nơi nào cho những mảnh đời nhỏ bé này một chốn dung thân ngoài... Nhà Trọ...
Viết bởi: Oải Hương
03-12-2010, 01:02 PM
Chuyên đề: Tác Văn Lâu
- Không có hồi đáp
Tôi thuộc về típ người dai dẳng và bám dai như đỉa lại nhớ dai thù lâu nên đảm bảo người tôi đang muốn nói đến ở bài viết này cho dù có chục năm nữa mới gặp lại nhau thì tình cảm của tôi vẫn dành cho người ấy đủ đầy và nguyên vẹn như buổi ban sơ.
Tôi gặp tình yêu này vào một buổi khai giảng lớp học tiếng Nhật dành cho công chức. Ấn tượng đầu tiên của tôi là đẹp, cá tính và nhí nhố nhưng khiến tôi có cảm tình ngay. Chúng tôi hỉ hả cười nói như quen biết nhau lâu rồi và buổi học đầu tiên là lập tức xí chỗ ngồi cạnh nhau cho thêm phần thân thiết.
Chúng tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau từ ngày ấy và không rời nhau nửa bước. Trốn học, vào trễ, nói chuyện riêng, phá phách, ăn hàng chẳng bao giờ thiếu phần ai. Đoạn này hơi khoe khoang tẹo, chúng tôi đứng đầu top ten học siêu của lớp nên cô giáo hơi bị chiều chuộng. Chúng tôi đích thực là được các zai các gái trong lớp cực kỳ ngưỡng mộ vì chơi như điên và học như đùa (he he).
Tôi vốn mù ngoại ngữ, cái thứ tiếng Trung tôi nhồi nhét vào đầu thế nào cũng không thông được lấy một chữ nhưng chẳng hiểu sao tiếng Nhật lại đặc biệt thẩm thấu vào não tôi đến thế. Tôi học say sưa cái thứ tiếng loằng ngoằng như giun dế và đánh vần đến méo miệng. Đặc biệt là phát âm cái chữ dạ thì nghe đến là nặng nhọc. Tôi nghĩ chắc là có tình yêu của tôi nâng đỡ và khiến tôi có tinh thần hơn. Tình yêu của tôi học cũng chẳng kém cạnh tẹo nào và chơi thì cũng không chịu thua ai.
Đó là quãng thời gian đẹp nhất và trong sáng nhất trong cái hành trình yêu đương của tôi với tình yêu này. Sau này, đã qua giai đoạn tìm hiểu ban đầu, chúng tôi yêu nhau ngày càng sâu đậm hơn. Chúng tôi dính nhau như sam và cùng nhau chia sẻ mọi nỗi buồn, niềm vui trong cuộc sống, cùng nhau bước qua những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời. Đồng thời mức độ nhiễm thói hư tật xấu của nhau cũng ngày càng tăng tiến.
Cũng có đôi lúc chúng tôi giận hờn nhau nhưng rồi lại tự làm lành và càng hiểu nhau hơn. Tôi đặc biệt thích nghe tình yêu của mình hát, tôi có thể đánh cược giọng hát của tình yêu chẳng thua kém mấy ông mấy bà đi thi truyền hình tẹo nào. Tình yêu của tôi có một khả năng nữa là diễn thuyết và nói năng cực kỳ lưu loát trước đám đông. Và tôi biết rất rõ danh sách số người ngưỡng mộ, tán tỉnh, theo đuổi tình yêu của tôi dài như thế nào. Mà tôi thì chẳng hề ghen tuông tẹo nào và cảm thấy rất tí tởn khi đi cùng tình yêu của tôi ra đường.
Một sự trùng hợp nữa là chúng tôi cùng thuộc cung Scorpio, mà những người cung ấy thường có một góc riêng giữ lại cho mình mà kể cả chồng, vợ hay bất cứ ai cũng đừng dại dột dò hỏi nếu họ không muốn tâm sự. Tôi tôn trọng cái góc riêng tư của tình yêu mình và ngược lại cũng vậy. Chính vì thế tình yêu của chúng tôi ngày càng thắm thiết theo ngày tháng dựa trên cơ sở của sự chân thành và tuyệt đối không lừa dối nhau.
Hẳn ai đọc đến đây cũng sẽ cười khẩy, ai mà chẳng ghét sự lừa dối cơ chứ. Nhưng tôi thì khác, tôi đặc biệt căm thù sự dối trá và phản bội. Chỉ cần một lần thôi cũng khiến tôi bị tổn thương một cách nặng nề. Tôi có thể chấp nhận được tất cả trừ sự dối trá. Và bởi tôi luôn đối xử với những người tôi yêu quý bằng mức độ thành thật nhất mà tôi có thể cho nên tôi sẽ cảm thấy thật đau lòng vì sự lừa dối.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, mỗi chúng tôi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời nhau. Chúng tôi có thể tự nhiên khóc trước mặt nhau và cũng có thể hồn nhiên phô diễn một tật xấu của nhau mà không hề ngại ngùng. Chúng tôi đích xác là những học sinh xuất sắc khi thực hành rất tốt câu nói "yêu nhau là yêu cả những điều không hoàn hảo của nhau".
Chúng tôi có thể đọc thấy nhau như một cuốn sách, biết rõ khi nào yêu đời hay chán nản, biết rõ khi nào tuyệt vọng hay hạnh phúc, biết rõ lúc nào buồn vì tình cảm, lúc nào buồn vì hết tiền mà chẳng cần nói ra, biết rõ nét mặt và suy nghĩ mà chỉ cần nói với nhau qua điện thoại. Chúng tôi cứ động viên nhau mà sống, mà hưởng thụ, mà vượt qua những gập ghềnh của số phận.
Có đôi khi vì nhiều lý do riêng tư, bận rộn công việc, gia đình, miệt mài với nỗi lo cơm áo gạo tiền hay mỗi người bận mê mải theo đuổi sở thích của riêng mình mà có đến hàng tháng chẳng liên lạc với nhau. Nhưng sau một cuộc điện thoại là chúng tôi lại tíu tít tình cảm ngồi kề cà, ôm ấp, tâm sự như những kẻ nghiện ngập thâu đêm suốt sáng.
Thực ra bên cạnh tình yêu này tôi còn một số tình yêu khác nữa, có cả những tình yêu từ hồi còn cởi truồng tắm mưa đến tận bây giờ. Nhưng chẳng có tình yêu nào lại gần gũi và chia sẻ nhiều biến động trong cuộc đời tôi như tình yêu này.
Tính ra chúng tôi yêu nhau cũng đã được 7 năm có lẻ, một khoảng thời gian chẳng dài mà không hề ngắn ngủi với bao thăng trầm của cuộc sống.
Hẳn là ai đủ kiên nhẫn đọc hết những dòng tôi viết về tình yêu của tôi cũng đã có thể dần sắp xếp thành một bức tranh chân dung. Người tôi yêu đích thực là một cô gái duyên dáng, năng động, giỏi giang, rất cá tính và có một tâm hồn rất đẹp như chính con người em. Người mà tôi luôn dành sự yêu mến và luôn mong muốn bình yên, hạnh phúc sẽ đến với em.
Nếu có một ngày ai đó không thể liên lạc được với tôi và không thể tìm tôi ở bất cứ nơi nào quen thuộc. Tôi chắc rằng có một ngày mà kể cả ba mẹ cũng chẳng thể tìm được tôi thì em sẽ là người duy nhất biết tôi đang làm gì và ở đâu.
Tôi viết những dòng chữ này cho em thay một lời cảm ơn. Giữa chúng tôi chẳng cần phải có những lời nói chau chuốt hay khách sáo nhưng thực lòng tôi muốn cảm ơn em vì tất cả và vì giữa dòng chảy bộn bề này chúng ta đã là bạn của nhau.
Và tất lẽ dĩ ngẫu tình yêu tôi dành cho em cũng sẽ không bao giờ bị mài mòn theo thời gian. Em luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi.
(P/s: Tôi viết tặng tình yêu của mình nhân dịp sắp tới em sẽ rời xa tôi một thời gian dài.
Chúc show diễn của em thành công, may be, khi em kết thúc chuyến đi và quay trở lại HN chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở thủ đô. Luv.)