Thi Ẩm Lâu

Phiên bản đầy đủ: Event GỌI GIÓ
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Bạn có thể xem bản đầy đủ.
Trang: 1 2 3
Cựu Mộng Như Yên
- Lãnh Công -


Em còn có nụ cười thuở mười tám
Nụ trinh nguyên, e ấp đượm hương tình
Hay đã vỡ từ vầng trăng hai chín
Đêm nguyệt tàn chờ đợi ánh bình minh?

Từ cái thuở em từ tôi đi giã
Nụ cười ai im bặt chẳng nên lời
Lòng bối rối như ngã ba, ngã bảy
Mấy hướng đời mấy nhánh rẽ nhân duyên.

Tôi cứ mãi ngóng về phương vô vọng
Em xa mờ nỗi nhớ có mù tăm?
Chợt một tối thấy hồn lên quạnh quẽ
Em đi về từ muôn lối xa xăm.

-------


Lệ Mãn Tình Sầu

Ngã ba lòng xinh xinh khép vợi,
Ánh trăng non tắt lối ngàn mây.
Thiên hương lưu lạc từ rày,
Trinh nguyên đặng đổi vào tay bụi trần.


( Trích - Cựu Mộng Như Yên Phó bản )

Sau cái đêm bi kịch đó, cái đêm mà tác giả đã thầm lặng chứng kiến 1 sự đổ vỡ, người đẹp đã ra đi. Có lẽ, nếu cái đêm ấy. Tác giả bớt đi 1 chút ý nhị mà đánh 1 tiếng ho báo động khe khẽ, thì ngày sau đâu đã phải ôm hận bấc đèn.

“Từ cái thuở em từ tôi đi giã
Nụ cười ai im bặt chẳng nên lời”


Cũng có thể do người đẹp đã biết tác giả khi ấy tuy hay nhưng không chịu đánh tiếng, làm vuột đi cơ hội gìn giữ nụ “trinh nguyên”. cho nên nàng cũng ôm sầu mà quyết chí từ biệt tác giả để ra đi. Nụ cười người ở lại cũng theo đó mà tắt lặng bờ môi.

“Lòng bối rối như ngã ba, ngã bảy
Mấy hướng đời mấy nhánh rẽ nhân duyên.”


Tuyệt vời ! Câu từ trau chuốt, ý tứ mênh mang. Một kiếp tình đời, ấy hỏi đâu là ngã ba ? hỏi đâu là ngã bảy ? Và rồi tác giả như cũng đã trả lời luôn rằng : Hướng đời là ngã bảy, nhánh tình chính thị ngã ba.

“Bảy hướng đời , ba nhánh rẽ nhân duyên”

Ở đây ta thấy tác giả như đang múa lượn với từng con chữ vậy. Cái “Ngã ba” nhân duyên , “Ngã ba” tình ái. Cái ngã ba từ đó em ra đi và từ đó em đem đi (đem đi giã). Cái ngã ba làm say đắm và chết lặng bao tâm hồn kẻ khách. Một cái ngã ba đem vào thơ mà không thể “thơ” hơn được nữa…

Sẽ có người đem hỏi, vậy thế còn cái “Ngã bảy” , được tác giả ví như “Bảy hướng đời” kia, thì là thế nào ?

Xin thưa, “Bảy hướng đời” – tác giả ý muốn nói tới người đang lạc bước trên hướng đời, lưu lạc lối đời. ( Bảy – Thất : đồng nghĩa Thất lạc )

Cũng đúng thôi, từ cái thuở em từ biệt tôi để đi giã, em ôm theo cả cái ngã ba nhân duyên ấy mà lưu lạc nẻo đời muôn nỗi mù tăm.

Vẫn là ý tứ sâu xa, câu từ hàm xúc. Vẫn luôn là ý nhị giấu vào tim nỗi đau dằn vặt của tâm hồn. Cái chia sẻ của tác giả chỉ bất chợt he hé e ấp mà thôi. Chính vì cái “he hé” trong cơn bão tâm hồn này đây, tôi đã mất 3 đêm liền không ngủ mới mù mờ cảm nhận ra nó.

Viết đến đây, tôi lại chợt nghe váng vất bên tai âm hưởng đôi câu hát trong bài “Còn duyên” – dân ca quan họ Bắc Ninh.

“Còn duyên … là duyên buôn nụ … nụ bán hoa,
Hết duyên là duyên ngồi góc … góc ngã ba … chứ a đợi chờ.”


Nếu đã “hết duyên” thì dù rằng có ngồi ngay nơi “góc ngã ba”, người vẫn cứ phải là muôn kiếp đợi chờ mà thôi. Tuy câu ca này ý từ cũng chất chứa bi thương nhưng để đem so với "Cựu Mộng Như Yên" thì nó còn kém cả 1 trời nước mắt. Tác giả còn không có nổi đến 1 cái "ngã ba" để mà ngồi mà đợi.

Hà nội 23/05/2012
Tiểu đệ chopmat
Cựu Mộng Như Yên
- Lãnh Công -


Em còn có nụ cười thuở mười tám
Nụ trinh nguyên, e ấp đượm hương tình
Hay đã vỡ từ vầng trăng hai chín
Đêm nguyệt tàn chờ đợi ánh bình minh?

Từ cái thuở em từ tôi đi giã
Nụ cười ai im bặt chẳng nên lời
Lòng bối rối như ngã ba, ngã bảy
Mấy hướng đời mấy nhánh rẽ nhân duyên.

Tôi cứ mãi ngóng về phương vô vọng
Em xa mờ nỗi nhớ có mù tăm?
Chợt một tối thấy hồn lên quạnh quẽ
Em đi về từ muôn lối xa xăm.

-------


Nhất Trận Phong - Nhất Trường Mộng.

Ngỡ tháng năm nguội dần giấc mộng,
Trời cay chi thêm mống đau thương.
Một đêm mưa gió bất thường,
Ngã ba về lại nát đường chỉ tay.


( Trích - Cựu Mộng Như Yên Phó bản )

Theo như lời Hớ Thi Vương đã nói, thì dường như trong khổ cuối cùng của bài thơ này có ẩn chứa 1 sự may mắn (hên). Riêng phần tôi, tạm chưa nói đến 1 kết cục có hậu vì muốn để cho mỗi người đọc tự cảm nhận lấy cho riêng chính mình.

“Tôi cứ mãi ngóng về phương vô vọng
Em xa mờ nỗi nhớ có mù tăm? “


Nỗi đau của tác giả về cái “Ngã ba” vẫn mãi truyền theo năm tháng, vẫn mãi đeo đẳng tâm hồn. Nó ám ảnh ngay lên cả tia mắt, cả ánh nhìn của tác giả. Biến người trong cuộc kia thành như 1 kẻ trăm năm dại khờ.

Chẳng phải là thế hay sao ? Có ai cứ nhìn mãi được vào 1 nơi không có gì mà tưởng tượng ra hình bóng nào đó đâu. Em tuy “xa mờ” nhưng nỗi nhớ trong “Anh” vẫn bốc mù tăm tít, vẫn cháy bỏng, khét chảy đến bốc hơi như ngày nào. “Cháy” mãi vậy sao không khỏi kiệt “dầu”.

Cuối cùng tác giả đã cho ta thấy, tình người, tình đời nó cũng chỉ là 1 cơn gió thoảng, 1 giấc mộng thoáng qua mà thôi ( Nhất Trận Phong - Nhất Trường Mộng ).

Ấy là vào cái lúc mà tâm hồn kẻ cô đơn sắp lịm tắt, thì cái bóng “Ngã ba” xưa kia lại đột ngột trở về.

“Chợt một tối thấy hồn lên quạnh quẽ
Em đi về từ muôn lối xa xăm.”

Người thì nói rằng “Hên”. Vì cuối cùng “Ta” cũng đã được lại “Em”. Ừ thì rằng “Hên”. Nhưng trong cái “Hên” đó tôi lại chợt thấy cái nỗi niềm cay đắng của tác giả gửi vào trong câu thơ cuối cùng. Vẫn là kín đáo, vẫn là ý nhị. Niềm cay đắng cuối cùng của giây phút cuối cùng.

“Em đi về từ muôn lối xa xăm”

Ở trên tác giả nói đến cái “Ngã ba” nhân duyên hay cái “Ngã bảy” lạc lối để mượn chỉ hình ảnh của cái nụ “Trinh nguyên”. Thì nay ở câu này, tác giả lại nói đến “Từ muôn lối”.

Tôi thầm hiểu ý của tác giả rằng, cái “Ngã ba” nhân duyên của ngày xưa, trước khi ra đi nó còn là 1 nụ “Trinh nguyên” chưa vỡ. Sau những lưu lạc tháng năm trở về, giờ nó là 1 cái “Ngã muôn lối”. Nó chằng chịt, nhụa nhàu như những đường chỉ nơi lòng bàn tay của kẻ phong trần vậy.

Giá như ngày xưa, cái đêm ấy, Ta ráng đốt cho được cái ngọn đèn dầu thì nụ “Trinh nguyên” kia đâu có vỡ, thì em đâu đã phải từ ta mà đi giã. Thật xót xa.

Vĩ Thanh

Ngồi đọc lại Cựu Mộng Như Yên - Lãnh Công một lần nữa. Lòng vẫn ngồn ngộn cảm xúc.

Ngoài kia, trời đêm hè hương trăng ngào ngạt. Tiếng đàn ai thánh thót điệu ca cho thêm chất đượm lòng người.

“Dao vàng ai liếc móng tay,
Bút thơm ai kẻ đôi mày cong cong.
Phấn son xuyết điểm má hồng,
Trâm hoa lựa mái tóc bông dịu dàng…”


Tôi ngồi đây, bỗng chợt muốn hỏi : Sao em nỡ lòng nào lại đem cái “Ngã bảy” mà để giã nhừ cái “Ngã ba” ?

Sông Tô 24/05/2012

Tiểu đệ chopmat
Bài hát cho Event
Gọi Gió
Nhạc: Trịnh Công Sơn
Lời và trình bày: Hớ
dựa theo bài hát Hạ Trắng.

Tổng kết Hớ ơi! Qua lâu lắm rồi...
Vì số lượng bài đăng tham dự là 9, nên Hớ tổ chức bình chọn nhé! Kết quả sẽ được tổng kết vào cuối tuần và công bố - trao giải vào tuần sau.
Xin mời các bạn và khách mời click nhiệt tình ở trang 1.
Thân
Hớ
He he, tớ có gửi bài tham dự mà
Trang: 1 2 3