ThanhMai Đã viết:Chợt nhớ những ngày xưa
Khi đông về buốt giá
Em và..anh người lạ
Bảo quen hình như chưa...
Chợt nhớ những ngày xưa
Nến Noel huyền ảo
Em -anh ...người ngoại đạo
Vẫn vui mùa giáng sinh
Rồi lại nhớ ngày xưa
Ai đi về đưa đón
Những ngày xuân hưởng trọn
Yêu thương và thương yêu
Thế rồi đến ngày xưa
Không đi về chung lối
Chỉ còn quanh bóng tối
Nhớ ai về đón đưa.
TM
Đào Tiên đã viết:
Người xưa giờ ở nơi đâu
Để tôi ở lại ôm sầu mình tôi
Nụ hôn kia đã trao môi
Một đêm ân ái trao rồi người ơi
Nhớ người tôi ngước lên trời
Thấy trăng sao đó ở đời với nhau
Còn tôi thì phải tại sao
Chia ly nhung nhớ đớn đau chốn này
Bây giờ cũng đã tám năm
Kể từ ngày anh lủi thủi
Ra đi
Tay vo tròn chiếc nón
Em
Tám năm
Cũng đã có gia đình
Với những ngọt bùi cay đắng
Vất vả và lo toan
Đôi khi buồn mình cũng có thời gian
Chạnh lòng nhớ những điều xưa cũ
Dò tìm nhau trên từng trang blog ....chữ...
Thầm sẻ chia nhau những va vấp cuộc đời
Đọc lời em, anh cũng lặng người
Những lặng câm đồng điệu
Bởi em của ngày xưa
Làm sao mà anh chẳng hiểu?
Những dòng tâm tư........
Trách mình bây giờ không viết nổi cánh thư
Trách mình không thể vỗ về mái tóc...
Trách mình không thể nghe em khóc
Bởi vầng trăng xưa soi ngả khác mất rồi...
Không còn chi đâu nữa em
Anh quay về giữa phố khuya vắng ngắt
Tí tách rơi giọt nước nào rơi trên mí mắt
Là giọt sương đêm hay giọt nước mắt lặng thầm
Muốn viết một lời thư để hỏi thăm
Trang giấy mỏng không phủ đầy dăm chữ...
Ngõ nhà em bao lần khép cửa
Có bao lần thấp thoáng bóng em
Anh muốn mình như cánh chim đêm
Quay về bên em giãi bày tâm sự
Chẳng biết để làm gì
Như nỗi nhớ cuộn êm
Anh lớn khôn thêm sau những lần trót dại
Bỗng tần ngần thèm một tối ngây ngô
Tuổi ba mươi đi qua mấy lần đò
Bỗng hụt hẫng những chiều bến vắng...
Anh nhớ làm sao một tà áo trắng
Một cánh môi hồng, và một rèm mi
Yêu hết lòng rồi dù chẳng được gì
Cũng chẳng hối bao giờ như vẫn thế...
Môi đàn ông chát khô đắng lệ
Nuốt ngược trong lòng những vụn vặt nhỏ nhoi
Có bao giờ em nhớ một thời
Có bao giờ em ngậm ngùi
Bật khóc...
Đâu chỉ là thảng thốt gọi tên
Anh gọi trong mơ bao lần em có biết
Cứ tự nhủ can chi mà tha thiết
Có chi mà bận bịu nhớ thương
Đâu chỉ là đôi lúc vấn vương
Trong tâm thức mãi còn hiện hữu
Giọng nói, dáng đi, nụ cười, ánh mắt
Làm sao xoá hết được em ơi
Anh không xếp tàn y để dành hơi
Không đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Bởi mênh mang trong anh vang vọng
Tiếng em thưa mỗi tối đi về...
a lại lẩn vào trong bóng tối
Mân mê từng vết nhạt thời gian
Hoa niên tỉnh giấc bàng hoàng
Vết thương tâm cũ nặng mang trong lòng
Có những lúc trống không tức bực
Lúc cuồng say lúc khóc lúc cười
Ngỡ rằng đặt xuống là thôi
Ai hay nắm được buông rời lại không
Cũng có lúc những mong tao ngộ
Chẳng làm chi, chỉ để lặng nhìn
Gối đêm nào ướt lệ mình
Giơ tay quệt vội lặng thinh thở dài
Có những lúc đầu mày cuối mắt
Nhìn một người xa lạ ngỡ quen
Xoay lưng trĩu nặng ưu phiền
Lặng câm thất vọng cho duyên bạc phần...
Ai cũng biết thời gian ngắn ngủi
Tuổi thanh xuân càng lúc trôi mau
Ai ngờ một đoạn yêu nhau
Thoắt trông nhìn lại bạc đầu còn chi..