Để theo kịp trào lưu của Thế Giới Hiện Đại, TAL mong muốn các hdtm chúng ta, hãy khám phá và chia sẽ những nét mới lạ trong dòng thơ này.
Chúng ta nên tri ân sâu xa đến với Đạo Thi Hài TAL Hoàng Vỹ Nhiên, người đã có công truyền bá tư tưởng cách tơn hại hiện đậu cho chúng ta.
Và đây là bài thơ của anh cũng là lời ngỏ cho chủ đề này, mong các hdtm hãy cùng đọc và bắt đầu khai bút:
Trăng thời xa
Tách trà thời gần
Tách trà trên bàn đá
Bàn đá dưới gốc bồ đề
Gốc bồ đề mọc trong vườn cổ
Hỏi ai
Lại hỏi ai
Lại hỏi ai nữa
Chẳng ai biết hỏi ai
Chẳng hỏi ai ai biết ai chẳng hỏi
Đi qua ta thời về
Trăng ở đâu
Trăng ở đó
Tôi cứ tưởng
dã tràng se cát
nào ngờ đếch phải vậy
Sáng ra biển
từng đợt sóng trắng xóa
nhấp nhô
hì hụp
rượt đuổi nhau
từ ngoài xa kia
ùa lên bờ
chúng vo tròn đám cát
trong đó có dã tràng
rồi thản nhiên vứt lên bờ
cùng cười khanh khách
quay đi
Chuyện là thế đấy
Ta hãy xét đến 2 mặt: nội dung và hình thức (câu mở đầu này nghe như quen quen

)
Nội dung: cá nhân thấy chưa có gì mới (theo kiểu tạo thành một luồng tư tưởng mới).
Hình thức: càng không. Nếu những bài này gặp phải thơ của một số nhà thơ trước, cách đây dễ đến 1/2 thế kỷ, cũng phải gọi bằng cụ kỵ. Đó là ở VN, còn nếu xét đến nước ngoài thì con số không dừng lại ở 1/2, mà là gần... 2 thế kỷ. Một ví dụ là 14 bài thơ "Đàn" của Dương Tường, viết khoảng những năm 60s, 70s.
Nói như lão Tứ thì chính xác rồi đấy
Nếu lấy mấy cái bài trong pic này thì chẳng có gì là mới, là hiện đại hết...nói chung là chưa biết viết hay chưa dám viết và có thể là chẳng biết viết
Nhưng dù sao thì nó cũng chưa có con đường chuẩn mực nhất định. Hay là lão Tứ làm chủ súy cái vụ ni đi.

Ối ối, tha cho em đại ka ơi

. Em chỉ giỏi nói mồm thoai

những thơ như Lưu Mê Lan, Trịnh Sơn ..đọc rất thích..
hạnh phúc và nỗi buồn
tôi kể em nghe về
hạnh phúc và những nỗi buồn
những ngày này sài gòn trời rất lạ
bất chợt mưa rồi nắng
như chuyện tình của tôi
bất chợt có thành không
không thành có
kho thành cống rồi cống thành kho
hạnh phúc không thể so sánh với mùa đông
mùa của cội nguồn băng giá
mùa kèm theo tuyết rơi lã tả
giống như cảm xúc không thể thăng hoa
nếu một khi hồn như tượng đá
hạnh phúc chưa chắc là mùa hạ
một khi những ngọn gió lào thổi rát mặt rát da
tôi chẳng thể yêu em
trong cái ngột ngạt chết người
có thể hạnh phúc là mùa xuân hoặc mùa thu
mùa thay lá và mùa khoe sắc thắm
rất giống hạnh phúc và nỗi buồn
nhưng cũng chưa chắc
khi tôi kể điều này em rất thích thú
thấy hồn tôi tan trong những tiếng cười
rất đã
rất lạ
và sung sướng nữa
bất chợt bất ngờ em nói
mặc xác anh
và tôi nhận ra mình đang trình diễn một thứ
rất giống hạnh phúc và nỗi buồn
mà tôi vừa kể em nghe