RE: Cuồng và Cuồng trởi
Phụng > 21-11-2012, 04:04 PM
Xét về chữ "cuồng", từ thuở hồng hoang, ăn lông ở lổ, người Việt ta đã Việt hóa nó một cách tự nhiên và ngô nghê khi nhìn nhau thỉ chỏ: "cuồng ở trặc" - "cuồng ở tru".
Sau đến đời các vua Hùng dựng nước, loài ác thủy thuồng luồng vì gây nhiều kinh khiếp cho lê dân bá bánh, nên chữ "cuồng" đã được Việt hóa một cách giận dữ: "cuồng thuồng lặc" - "cuồng thuồng lu".
Khi bắt đầu xuất hiện các loại hình diễn xuất trong dân gian như: hát ả đào, ca trù, diễn tuồng... có lẽ người Việt xưa từng "cuồng diễn tặc" - "cuồng diễn tu", nếu xét kỹ không chừng đây là ông tổ của ngành XXX bên trời jiu-és.
Còn ở các vùng quê hương sông nước Việt Nam, đặc biệt là vùng miền tây, người ta hay bơi xuồng ra giữa dòng, vừa được nước trong, vừa không ai thấy, tắm xong thì "cuồng lên xặc" - "cuồng lên xu".
Đặc biệt, gần đây khi giao thông Việt, đặc biệt là ở các thành phố lớn hay có cảnh tắc đường, thế là các sáng kiến giảm kẹt đường kẹt xe được liên tục tung ra, trong đó có "phân luồng". Dù hầu hết các tuyến đường được phân luồng đều tỏ ra hiệu quả, nhưng cũng tồn tại một phần trong chúng khiến người dân Việt phải kêu ca: "cuồng phân lặc" - "cuồng phân lu".
Xuyên suốt tất cả, từ thuở xuất hiện những người Việt đầu tiên cho đến tận bây giờ và nhiều nhiều năm sau nữa, hằng đêm bạn sẽ nghe thấy dưới hầu hết mái nhà Việt, tiếng gọi thân thương "cuồng vào bặc" - "cuồng vào bu" của một nửa dân số người Việt chúng ta.