Category : Tản văn
Khi ta yêu và khi ta...
Tác giả : Ngọc Thùy
Khi ta yêu, thế gian ngập tràn hoa, hoa rơi rơi khắp cõi nhân gian, hoa hé nụ cười duyên trên cành biếc, hoa thẹn thùng trong tay ai, hoa dịu dàng trong mắt ai, hoa nũng nịu ấm lòng ta...

Khi ta yêu, trái tim ta loạn nhịp, đất trời như sương sương trong men say, thế gian này sao yên bình quá, con người này sao hiền từ quá...

Khi ta yêu, trong mắt ta, trong tim ta chỉ đủ chứa đựng hình bóng, nụ cười của 1 người duy nhất...

Khi ta yêu, ta nhận thấy rất rõ: "Ko gì có thể chứa đủ những nhớ nhung, những khắc khoải hướng về người ấy"...

Khi ta yêu, ta sẵn sàng hy sinh tất cả vì người. Thiên hạ bảo ta keo kiệt, bủn xỉn, ta cũng ko màng, vì ta hiểu rõ, mình có keo kiệt, có khư khư giữ của chỉ vì muốn sắm sửa, muốn trang bị cho người mình yêu từ chiếc nón đến đôi giầy...

Khi ta yêu, ta thổn thức khóc 1 mình khi buổi chiều Vũ Di đơn độc ko còn hình dáng người xưa...

Khi ta yêu, ta cười nói tí tởn suốt sáng thâu đêm chỉ vì bên cạnh ta luôn có người dõi theo...

Khi ta yêu, ta hay nũng nịu, hay nhõng nhẽo để làm khổ người, buộc người phải luôn chú tâm đến ta, luôn hướng ánh mắt, nụ cười đến ta...

Khi ta yêu, ta hay vô lý khóc cười, hay mặt chau mày lạnh chỉ vì người dám khen 1 bóng hồng nào đó 1 cách vô tâm, vô tư nhất...

Khi ta yêu, quái Trường Bạch cũng trở nên yếu xìu, thú Sa Mạc cũng lừ đừ thiếu ngủ, vì trong tay ta, trong tim ta luôn lung linh hình bóng người...

Khi ta yêu, ta thích nghêu ngao ca hát suốt ngày trên kênh bang hội, thích thẩn thờ ngâm thơ 1 mình vì ta hiểu rõ, người vẫn hằng dõi theo để lắng nghe từng tiếng nói, từng nụ cười của ta vương vãi khắp nơi nơi...

Khi ta yêu, mây mù Hoa Sơn dẫu có che lấp nàng trăng diệu kỳ, tuyết Trường Bạch có giá lạnh thấu tim, cũng ko chút làm ta phiền lòng, vì ta nhận rõ, nhờ có người bên cạnh, mọi u buồn, mọi hiểm nguy cũng chỉ là ảo ảnh, hư vô, ko đáng để bận tâm...

Và khi mộng ước tan vỡ…

Ta ngơ ngác ko hiểu mình đang ở đâu, đang làm gì, đang đi đâu và về đâu, ko hiểu mình nên đứng lại, nên thụt lùi hay nên bước tới vì từ giờ trở đi, hình bóng người chỉ mãi mãi là cơn gió lạnh làm giá băng lòng ta…

Khi ta gẫy gánh tình duyên…

Ta có là phú hộ cũng chỉ là phù phiếm như mây trôi, nước chảy, ko còn là niềm vui, ko còn là sự phấn đấu vì giờ đây, ta giàu có để làm chi, bạc nhiều để làm gì khi đêm đêm ta thất thểu 1 mình giữa Hoa Sơn nhạt nhòa…

Khi ta nát tan cõi lòng…

Ta ko còn giữ được nụ cười như hoa ngày nào, ko còn những giọt lệ lặng lẽ rơi trong nhớ nhung, vì giờ đây, người chẳng còn là người xưa, vẫn thân xác ấy nhưng sao vô hồn và băng giá đến thế kia…

Khi ta bảo rằng mình đã hồi phục…

Ta vẫn ngày ngày buôn ngựa bán vàng, đêm đêm ngắm cảnh đào nguyên, vẫn cười vẫn nói, đi đi về về những con đường xưa, lòng bỗng thấy trống vắng lạ lùng…

Và bây giờ, ta ở đây để nói rằng… ta đã từng yêu 1 người như thế đấy và từng ngậm ngùi gậm nhấm tổn thương như thế đấy…

Gửi người xưa!
(Đây sẽ là những dòng cuối cùng mà Ngọc Thùy gửi đến anh, cầu mong anh sẽ đạt được hạnh phúc mà anh mong đợi).

Ngọc Thùy hạ bút tiễn biệt!