Category : Tản văn
Ngập ngừng
Tác giả : Ngọc Hà
Em... nỗi sợ hãi mơ hồ dâng cao khi em sắp bước đến ngưỡng đi vào của căn phòng. Cánh cửa khép kín cơ hồ là bưng bít mọi ánh sáng lọt vào nơi căn phòng. Im lìm lạnh lẽo em chơ vơ nơi ngưỡng ra vào tay chân lóng ngóng thừa thãi.

Em... như đứa trẻ sợ sệt trước một lỗi lầm mà nó không thể gánh chịu, e dè chịu đựng em nán lại nơi cửa khi mọi lối vào đang đóng kín. Em ngước nhìn sự vững chãi nơi căn nhà ấy có căn phòng ấy với cửa khép kín kẽ, em như là muốn đẩy cánh cửa ngăn bên ngoài với phía trong căn phòng kia.
Phía trong ấy có gì chờ đợi em nhỉ, như là một căn phòng ấm áp trước mắt em hay là sự lạnh lùng như cái vẻ ngoài bao bọc ngôi nhà.

Rụt rè... ngập ngừng em bước gần sát sịt với cánh cửa, nó là một cánh cửa gỗ với những vân màu nâu và vững chắc. Nó cơ hồ là không thể suy suyển nếu phía trong kia không có ai mở cho em vào, nó trơ trơ ngăn cách em với phía bên trong kia. Nó ngăn cản tầm nhìn em vào phía nơi ấy.
Ngập ngừng... em đưa tay chạm vào cánh ngăn đó, bàn tay em chạm phải khối cửa. Nhắm mắt em rụt tay lại, em lùi lại chịu đựng mọi ánh nhìn nếu có phía bên kia cánh cửa.

Giống như đứa trẻ bị phạt em chôn chân phía bên ngoài, mắt nhìn không chớp vào cánh ngăn trước mặt hy vọng nó đang từ từ mở ra hy vọng nó lay động. Sự bưng bít mọi khe hở mọi ánh nhìn vào bên trong khiến em như mất dần phương hướng. Em không dám gọi lên tiếng sợ cả tiếng động làm giật mình như viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng.

Ngập ngừng... em muốn quay gót dường như là căn phòng ấy ngôi nhà này không phải chờ đón em.

Ngập ngừng... em dùng dằng bước chân mỏi nhừ vì chờ đợi đã lâu.

Ngập ngừng...