Category : Tản văn
Giá như yêu thương...
Tác giả : Lãng Khách
Đến với nhau làm gì, để rồi giờ khi xa nhau chỉ mang lại nỗi đau trong hằng đêm dài. Ta gặp nhau trong Võ Lâm, hẹn hò trong Võ Lâm, tìm hiểu nhau cũng ở Võ Lâm. Nàng nào biết đó là thời gian đẹp nhất của ta, dù rằng lúc đó nàng là hoa đã có chủ nhưng ít ra chỉ là trong thế giới Võ Lâm. Ban ngày, cứ như 1 quy luật, ta online thật sớm để chờ nàng cùng online, cùng đánh quái (một điều rất khó với ta vì trước kia ta vốn là 1 con sâu ngủ). Ta không biết lúc đó nàng nghĩ ta là loại người nào mà cứ suốt ngày lẽo đẽo theo nàng, chỉ mong làm người dắt ngựa. Bạn ta thắc mắc, sao mày ko lo luyện đi 10x mà còn luyện ở động 8x làm gì? Ta chẳng cần biết, chỉ cần nơi đó có nàng.

Hằng đêm, từ sau đêm rút hết can đảm gọi cho nàng lần đầu, ta đã không còn ngủ yên nếu không được nghe giọng của nàng. Mặc kệ, khoảng cách của 2 đứa, chỉ cần được nghe nàng đọc thơ hoặc chỉ cần nghe tiếng nàng thở ta cũng đã thấy như thời gian chỉ còn là vô nghĩa, hi hi, nàng cứ mắng ta hoài chỉ vì phone cho nhau mà chẳng nói gì.

Tiếc thay ta đã không thật lòng với nàng, 1 sự thật mà ta vì ích kỷ mà tự dối mình, dối nàng thực ra ta cũng đã có nơi chốn. Ta sợ khi nói ra ta sẽ mất nàng, ta sẽ mất quãng thời gian đang hạnh phúc với nàng dù ta và người ấy trong lúc này chẳng còn gì cả.

Ta chẳng thể trách số phận đã không cho ta được gặp nàng sớm hơn, ta chỉ có thể tự trách mình đã không thể đóng lòng mình trước nàng.

Có lẽ đến lúc này nàng vẫn còn hận ta, và ta xứng đáng bị như thế nhưng những tình cảm ta dành cho nàng chưa hề phai, hằng đêm ta hồi tưởng lại quãng thời gian mình bên nhau, cùng mơ mộng đến 1 tương lai ko xa mình có thể ở bên nhau. Lúc đó lòng ta như se thắt lại chỉ vì ta biết rằng không phải cái gì mình muốn cũng điều được.

Nàng biết không, nàng luôn trách ta lạnh lùng, uh có lẽ ta như thế thật, cái hôm ta biết giữa ta và nàng ko còn có thể tiếp tục ta đành câm nín, mặc dù nàng cố níu kéo, thực ra ta chỉ đợi nàng đi xa, thật xa ta mới có thể khóc. Chỉ vì ta biết khi thấy ta khóc nàng sẽ ôm ta vào lòng và rồi lúc đó tình cảm trong ta sẽ chiến thắng cái lý trí xấu xa kia. Nhưng ta cũng biết nỗi đau của ta chẳng là gì so với của nàng, ta biết thế và từ đó đến nay chưa có ngày nào ta không nghĩ đến nàng, nghĩ đến lỗi lầm ta đã mang đến cho nàng.

Dường như sau ngày mất nàng ta chỉ sống vì trách nhiệm, còn yêu nàng nên tim vẫn đau, đau từng giây khi nghĩ đến nàng. Biết bao đêm ta nhấc phone lên nhưng không thể gọi cho nàng, ta sợ ta sẽ đánh thức ký ức đau buồn kia của nàng, ta sợ ta sẽ lại không làm chủ được mình khi được nghe giọng nói của nàng, nên ta đành nén lòng lại. Dù có ra sao đi nữa, ta mong nàng sẽ được hạnh phúc, sẽ có một người yêu nàng nhiều như nàng yêu. Còn ta...

(13/03/2007)