Previous     Next   
Category : Truyện ngắn
Đường Môn - Nga Mi, một chuyện tình
Tác giả : Lan Hoa Kiếm Khách

Rượu và Trăng. Một cuộc gặp mặt...

Hắn đang ngồi uống rượu.

Trước giờ đã thành thói quen, cứ sau mỗi lần hành thích đối phương xong là hắn lại uống. Rượu hắn uống trước giờ toàn là rượu màu đỏ. Cả thiên hạ đều biết chỉ có rượu ở Mãnh Hổ Lầu là bởi cách chưng cất công phu và dùng nguyên liệu đặc trưng nên có màu đỏ sậm. Lẽ dĩ nhiên rượu đó cũng phải rất mắc tiền. Nhưng hắn không phải là uống rượu của Mãnh Hổ Lầu bởi đơn giản, hắn không hề ưa thích cuộc sống giàu sang nhung lụa. Hắn luôn quan niệm, chỉ có khắc khổ mới có thể khiến con người mạnh lên.

Không ai có thể so sánh màu đỏ của thứ rượu hắn uống như là màu máu theo cái cách thông thường họ khen màu của rượu Mãnh Hổ Lâu. Bởi vì, trong rượu của hắn đích thị là máu...

Trên đời phàm mười việc thì có đến tám chín việc là không như ý mình muốn. Hắn giết người cũng vậy. Khi phi đao của hắn bay ra thì chỉ có một mục tiêu : yết hầu kẻ địch. Hắn không quan tâm kẻ đó xấu tốt ra sao. Nhưng khi chỉ có một mình hắn đối diện với bóng đêm tĩnh mịch, lòng hắn lại xôn xao. Chẳng lẽ mạng của họ không đáng quí sao? Dù họ tốt hay xấu gì thì đó cũng là sinh mạng của một con người. Hắn hoàn toàn không có quyền cướp đi. Bởi lẽ đó, khi nào giết người xong hắn cũng uống rượu, thứ rượu được pha bằng máu của chính hắn. Hắn lấy máu của mình ra để trả cho những giọt máu của những người mà hắn đã cướp, mặc dù trong thâm tâm hắn biết chắc là hắn không thể trả một cách trọn vẹn được. Nghĩ cũng thật buồn cười, một sát thủ như hắn lẽ ra đã phải tập cách sống vô tình từ lâu. Vậy mà không hiểu sao...
Hôm nay, vẫn khung cảnh như mọi lần, trăng vẫn sáng như mọi khi. Nhưng rượu hắn uống không còn là màu đỏ nữa. Bởi một điều hôm nay hắn không phải đem máu hắn ra trả cho máu đối phương. Máu đối phương đã không đổ xuống. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn không hoàn thành nhiệm vụ...

Trăng hôm nay quả thật rất đẹp. Hắn nhìn trăng một lúc lâu đoạn lặng lẽ thở dài :

- Đã đến rồi sao còn không lên tiếng?

Từ bên cây cổ thụ rậm rạp, một tiếng nhỏ nhẹ vang lên :

- Hừ... ta không ngờ đệ tử đắc ý nhất của Đường Cừu lại cũng biết đùa như thế.

Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói bây giờ thì pha chút chế nhạo :

- Ta vốn nghe sương đêm rất tốt cho làn da của các cô nương. Vì vậy để cô đứng trên cây cổ thụ chịu sương không phải là tốt cho cô sao?

Cô nương mới tới khuôn mặt ửng đỏ lên, giọng nói pha chút tức tối :

- Ta chịu sương còn tên tiểu tử mi ngồi đây uống rượu. Mi được lắm...

Nói đoạn cô nương đó nhẹ nhàng vẫy tay một cái, một luồng khí lạnh ghê người như một mũi dao bay thẳng tới cây cổ thụ trước mặt. Khuôn mặt nàng cũng lạnh như băng. Chỉ một tích tắc sau, từng chiếc lá trên cành bị đóng băng lần lượt rơi xuống. Ánh trăng vàng chiếu lên từng chiếc lá bị băng cứng lại đang xoay tròn trong không trung. Tất cả nhè nhẹ, chầm chậm diễn ra. Không gian thật mờ ảo. Người con gái đó cũng thật huyền bí. Nàng mặc một bộ trang phục màu xanh. Hắn nhìn nàng sững sờ, màu của áo nàng cũng xanh như màu kỉ niệm - màu xanh của nước hồ Phỉ Thuý - nơi từ nhỏ hắn từng hàng giờ liền ra đó ngồi yên ngắm từng cơn sóng gợn lăn tăn. Khuôn mặt nàng lung linh huyền ảo dưới ánh trăng. Cũng không biết trăng đã làm khuôn mặt nàng đẹp hơn hay nhờ nàng mà trăng thêm một phần diễm lệ. Nàng vốn không phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Hắn đã từng thấy rất nhiều người đẹp hơn nàng. Nhưng ở nàng toả ra sức cuốn hút rất mạnh mẽ, nhất là đôi mắt nàng, đôi mắt đen long lanh, sâu thăm thẳm. Một đôi mắt buồn...

Hắn thở dài, sao phàm những gì đẹp đẽ nhất trên đời lại buồn thế. Đôi mắt đó, khung cảnh này, tình thế này...

Nàng cất giọng lạnh lùng, cắt đứt ngang suy nghĩ của hắn :

- Ta chưa thấy ai gan như ngươi! Ám sát đại nguyên soái không thành công mà vẫn ngồi đây uống rượu.

Hắn từ từ ngước lên nhìn nàng. Nàng có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt u sầu đó ở một kẻ mà nàng cho là đã đánh mất hết cảm xúc như hắn. Hắn đáp :

- Ta thì đã thấy rất nhiều người cả gan một mình tới tìm và bắt ta.

Nàng hỏi :

- Những người đó là ai?

Hắn vẫn lạnh lùng :

- Không quan trọng.

Nàng vẫn truy hỏi tiếp :

- Tại sao lại không quan trọng?

Hắn trầm giọng :

- Người đã chết rồi thì ai cũng như nhau. Cũng đều là tử thi.

Thân hình nàng rúng động, nàng cố nở ra một nụ cười gượng :

- Ngươi không nhìn thấy võ công của ta à. Một chưởng Phong Sương Toái Ảnh vừa rồi một khi xuất ra thì mi có chạy đằng trời. Ba tia Kim Đỉnh Phật Quang trước giờ chưa từng để ai trốn thoát.

Hắn từ từ thốt :

- Ta vốn không định trốn thoát.

đoạn nói tiếp :

- Giết người vốn dĩ không cần phải dùng võ công đẹp. Võ công càng chú trọng đến hình thức thì càng kém hiệu quả.
Nàng im lặng. Bất chợt nàng nhận ra hắn có lẽ là đối thủ khó đối phó nhất từ khi nàng được giao thanh Ỷ Thiên Kiếm, thay mặt Nga My chưởng môn Thanh Hiểu Sư Thái hạ sơn cứu giúp nhân dân Đại Tống khỏi một trường can qua. Bàn tay nàng rung rung đặt lên chuôi kiếm. Nàng đã suy nghĩ quá vội vàng khi một mình đi tìm hắn. Nàng vốn tưởng gần mười tám năm trời luyện thành thục hai tuyệt kĩ Phong Sương Toái Ảnh và Tam Ngã Tế Tuyết cộng thêm cây Ỷ Thiên Kiếm 30% tốc độ xuất chiêu, 100% sát thương vật lý, 90 điểm băng sát ngoại công, 200 điểm băng sát nội công và bộ trang sức An Bang mới được vị đại nguyên soái tặng thì nàng đủ sức đơn kiếm tung hoành bốn bể, song chưởng hạ gục quần hùng rồi. Nào ngờ đối mặt với một gã tiểu tử trông rất bình thường này, nàng lại thấy run run mất bình tĩnh.

Hắn nhìn thấy điệu bộ nàng, chợt mỉm cười. Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi hắn bước chân vào con đường sát thủ hắn nở nụ cười.

Nàng bắt đầu quýnh quáng lên :

- Tiểu tử! Nhà ngươi cười gì, tin ta móc mắt mi ra không?

Hắn vẫn giữ nụ cười trên môi, bằng một thân pháp mị ảnh, lướt nhẹ đến đối diện nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng và từ từ nói :

- Cô nương đi đi!

Nàng bắt đầu ngạc nhiên, đứng sững ra.

Hắn lại từ từ nói :

- Mau đi trước khi ta đổi ý. Và nên nhớ một điều, giang hồ không phải là trò đùa, làm điều gì cũng phải suy tính thiệt hơn. Hãy nhớ! Mỗi người chỉ có duy nhất một sinh mạng... Chỉ cần nhớ điều đơn giản đó là cô nương sau này ắt sẽ thành danh.
Khuôn mặt đầy hậm hực, nàng gằn giọng :

- Ta không cần quan tâm nhà ngươi là ai, bản lĩnh như thế nào. Chỉ cần một ngày ngươi còn có ý định ám sát đại nguyên soái thì ngày đó thanh Ỷ Thiên kiếm của bổn cô nương sẽ không tha cho ngươi.

Khuôn mặt hắn đột nhiên nghiêm trọng, ánh mắt thật long lanh, hắn nói từng chữ một, thật nhỏ nhẹ :

- Còn Toái Nguyệt Đao của ta thì có thể khác...

Một cơn gió nổi lên, thân hình hắn từ từ theo gió biến đi. Khi tiểu cô nương định thần lại thì chỗ hắn đứng chỉ còn một nhành hoa - Hoa Lan...



First   Previous   1   2   3   Next   Last