Previous     Next   
Category : Truyện ngắn
Đường Môn - Nga Mi, một chuyện tình
Tác giả : Lan Hoa Kiếm Khách
Tác phẩm này được viết bởi Lan Hoa Kiếm Khách, một đệ tử Đường Môn. Truyện kể về tình yêu của chính tác giả trong Võ Lâm truyền kỳ, nhưng đã được cách điệu cho phù hợp với thế giới văn chương lãng mạn. Phảng phất đôi nét văn phong Cổ Long, và nhân vật chính như thể một hâu duệ của Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, nhưng lại mang những nét độc đáo riêng của người viết. Đây là một tác phẩm khá hay, mời quý vị cùng thưởng thức.

Phi Lộ

Hiện đang là buổi xế chiều, hoàng hôn từ từ buông xuống nhuộm tím cả một góc trời. Tại một con thuyền trôi lững lờ trên hồ phỉ thúy, bên cạnh ấm trà nóng và bếp lửa hồng tí tách reo, một thiếu niên cất tiếng hỏi :
- Sư phụ! Trên đời võ công nào là đáng sợ nhất? Phải chăng đó là Tiểu Lý Phi Đao trăm phát không hề sai một của Lý Tầm Hoan?
Lão nhân trầm giọng :
- Tiểu Lý Phi Đao chỉ thực sự là Tiểu Lý Phi Đao khi phi đao đó nằm trong tay Lý Thám Hoa. Từ ngày Lý Thám Hoa tạ thế thì giang hồ không còn cái truyền thuyết bất bại đó nữa.
Thiếu niên lại reo lên :
- À! Hay đó là Băng Tung Vô Ảnh của Thúy Yên Môn? Nghe thiên hạ đồn đao họ sử ra rất vô tình, năm tia băng vô hình vô ảnh, xuất ra là lấy mạng đối phương ngay tức khắc.
Lão nhân hướng đôi mắt về phía chân trời từ từ nói :
- Chiêu tuy vô hình nhưng sát khí không vô hình. Vẫn có thể né tránh được.
Con thuyền vẫn nhè nhẹ trôi, thiếu niên nói tiếp :
- Hay đó là Thiên Ngoại Lưu Tinh của Thiên Nhẫn Giáo, một giáo phái ngoài Trung Nguyên, một lần xuất ra là thiên địa chìm trong biển lửa.
Lão già vẫn lắc đầu :
- Không phải.
Thiếu niên vẫn không dứt tò mò :
- À! Đó chắc chắc là Lôi Động Cửu Thiên của Côn Lôn phái, mượn xác phàm để dẫn sét trời xanh, nghe nói ngày xưa tổ sư của Côn Lôn một tay khai tông lập phái cũng nhờ chiêu này.
Lão già cười nhẹ :
- Vẫn không phải.
Thiếu niên hỏi :
- Vậy rốt cuộc thứ võ công ghê nhất thiên hạ là gì?
Lão già khuôn mặt trở nên trầm trọng, từ từ thốt :
- Thứ đáng sợ nhất trong thiên hạ không phải là võ công. Nó đáng sợ hơn võ công nhiều, nó chỉ bao gồm một chữ, chữ "Tình"....


Một lần gặp gỡ mà thành thiên thu

Tương Dương một buổi chiều tàn...

Hắn đang ngồi trong quán rượu nhỏ. Ngồi trong quán rượu mà uống trà, cái hành động kì quặc đó biến hắn trở thành trung tâm của sự chú ý. Nhưng hắn vốn dĩ không quan tâm. Rượu nhiều khi khiến tâm trí con người không tỉnh táo. Mà hiện tại, hắn càng tỉnh táo sẽ càng tốt.

Trong cái khoảng thời gian khi mà chén trà được từ từ đưa lên miệng hắn thì trong đầu hắn đã nảy ra được hàng chục kế hoạch. Mỗi kế hoạch tựa hồ gần như rất hoàn mỹ. Nhưng con người hắn không thích chữ gần. Bởi chữ gần đó nhiều khi phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.

Bàn tay hắn nhè nhẹ vuốt dọc sống áo. Không ai ngoài hắn biết trong cái Giáng Sa Bào đó chứa đựng bao nhiêu món ám khí. Vốn dĩ rất nhiều người đã có lần nhìn thấy ám khí trong áo hắn. Và lẽ tất nhiên đó cũng là lần cuối cùng người ấy nhìn thấy được một vật gì đó trên đời.

Lần này hắn được lệnh phải hành thích Đại Tống Nguyên Soái. Hắn không hỏi chi tiết tên của vị nguyên soái này, bởi theo hắn người chết thì tên tuổi ra sao không quan trọng. Theo đúng như những gì hắn đã tìm hiểu thì chính xác vào nửa canh giờ nữa Nguyên Soái của Đại Tống sẽ từ chiến trường Tống Kim dẫn binh lính ca khúc ca khải hoàn mà trở về. Quanh ông ta chắc chắn sẽ có rất nhiều hộ vệ. Thời điểm giết người của hắn luôn biến đổi tùy theo tình thế. Ngẫm lại cũng rất vô lí, khi ở một mình thì thường tinh thần cảnh giác của con người rất cao, nhưng lúc xung quanh mình được vây bọc bởi vô số bằng hữu, thuộc cấp thì họ lại lơi lỏng đề phòng. Họ không biết một điều : mạng họ là của họ, không phải là của bằng hữu họ. Hắn đã từng giết rất nhiều người không biết cái điều đơn giản như vậy.

Tiếng vó ngựa từ từ vọng lại... Đoàn quân đã chiến thắng trở về. Vó ngựa rải từng bước chậm rãi trên nền cỏ xanh. Hơn vài canh giờ chinh chiến ở Tống Kim, giờ đây vị đại nguyên soái có thể rảo ngựa từ từ, tận hưởng cái dư âm của chiến thắng, cái cảm giác được hoan hô chào đón từ đám dân đen đứng bên vệ đường này.

Hắn nhẹ nhàng rút ra một nhành hoa lan. Vẫn với động tác nhẹ nhàng đó, hắn dùng cánh hoa vuốt nhẹ qua cây phi đao của mình. Dùng hoa lan để lau Toái Nguyệt Đao vốn là thói quen hắn thường làm mỗi khi giết người. Hắn thật sự kính trọng và yêu quí cây phi đao của hắn. Hắn muốn nó trước khi ra trận phải thật sự hoàn mỹ. Chỉ có cây phi đao hoàn mỹ mới có thể giết người. Hắn luôn tâm niệm như thế. Chính niềm tôn kính từ chân tâm của hắn đã khiến hắn thành công qua bốn mươi sáu lần ám sát trước.
Hắn thầm đếm :
- Năm, bốn, ba, hai...
khi tiếng "Một" vừa xuất ra khỏi trong ý nghĩ thì một đồng tiền đã được bắn ra. Cửu Cung Phi Tinh - Đường Môn Phi Tiêu Chung Cực Thủ Thuật, chiêu thức vang dội khắp giang hồ. Một tiếng hí dài vang lên, con ngựa chở chiếc xe có phu nhân của nguyên soái gục ngã, cả chiếc xe từ từ sụp xuống. Vị nguyên soái bách chiến bách thắng kia vội dùng khinh công lướt nhanh về phía phu nhân mình. Khoảng cách với đội cận vệ từ từ được kéo xa. Chỉ còn vài tích tắc nữa, yết hầu của nguyên soái sẽ lọt vào tầm nhắm của Toái Nguyệt Đao. Hắn tập trung tinh thần. Chợt...

Ba tia băng phát ra. Tam Ngã Tế Tuyết - hắn thốt lên thầm như thế. Trước giờ phi đao của hắn sắt thép từng xuyên những bức tường kiếm khí thế này, hắn đã gặp qua rất nhiều. Chỉ tích tắc thôi, chỉ cần hắn vung tay lên thôi thì vị nguyên soái của nhà Đại Tống sẽ hồn du địa phủ. Vậy mà tay hắn chợt rung. Hắn chưa ý thức được hắn đã phạm một sai lầm rất lớn. Hắn vừa nhìn vào mắt của người con gái sử ra chiêu kiếm kia.
Năm mười tuổi hắn từng một mình giết hai con sói hoang. Ánh mắt của sói chưa từng khiến hắn một phút hoang mang. Nhưng sao ánh mắt này...

Hắn thở dài, thời khắc đã qua, bằng khinh công siêu quần, hắn lướt nhanh tới con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của mình, tiếng hí dài vang lên. Trước khi quẹo vào ngã khuất, hắn còn kịp nhìn thấy khuôn mặt của người con gái kia. Và hắn biết hắn sẽ không thể nào quên...



First   Previous   1   2   3   Next   Last