Mọi sự khởi đều đều tốt đẹp, nhẹ nhàng và lãng mạn… Cũng có khi từ cơ duyên.
Ngoài hiên nắng lên. Đi về đâu đó giấc mơ trôi dạt giữa đêm. Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ Tỉnh giấc bên em một giấc mơ nhẹ… “Em ở đâu?” “Bình Thạnh anh” “Trước kia anh cũng ở Bình Thạnh” “Vậy à?” “Em biết Cầu Bông không?” “Nhà em ngay chân Cầu Bông nè. (ngạc nhiên)” “Anh cũng vậy. Xuống cầu bên tay phải, hẻm 34 đó” “Còn em bên trái, hẻm 67.” “Vậy à. Em tên gì” “Tên em đẹp lắm. Là tên một động trong game đó.” Ghét! Anh chỉ ừ mà không thèm đoán chi hết. “Anh đoán ra không?” “Không.” “Anh dở ẹc.” “Tên gì?” “Tường Vân. Đẹp không?” “Đẹp.” “Còn anh tên gì?” “Dương.” Em không thích cái tên đó nhưng không nói. Chính vì thế mà em luôn gọi anh bằng nickname Phuongthieugia, hoặc biệt danh Gấu do em đặt cho anh, và nhiều nữa… …Của những người quen trước đặt cho anh!
“Em nhiêu tuổi” “23. Còn anh?” “29” “Ờ, vậy thì gọi anh là đúng rồi.” “Uh huh!” Anh có cái câu cảm thán đó mà lần nào nghe em cũng buồn cười, vừa có chút ngạc nhiên lại vừa như giễu cợt mà về sau em biết nó còn kèm theo cái nháy mắt tinh quái vô cùng. Khi ấy trông anh cũng thật vô tư, như mọi phiền não không tồn tại trong anh, trong em và trong cả thế gian này…