RE: Lạc giữa cõi trần ai...
266 > 01-03-2013, 10:33 PM
12 Floor. Bar.
Al Dana Hotel.
Tiếng nhạc chát chúa. Những ánh đèn lúc mờ lúc ảo, lúc nháy điên cuồng kéo theo một đám người điên cuồng nhảy múa.
Mùi nước hoa đủ loại. Mùi thuốc lá, mùi rượu bia, mùi mồ hôi…Tất cả hòa quyện lại thành một thứ mùi đặc trưng mà chỉ ở sàn mới có.
Gã ngồi uống bia. Nhưng thằng bạn người Turkish cứ kéo ra. Ừ thì nhảy, hò hét, lột áo, quay cuồng giữa những người không cùng ngôn ngữ…
Uống và nhảy…
2h sáng, thấm mệt. Thằng bạn dắt theo một em Nga, nháy mắt bảo gã “Tao đi trước đây. Mày chọn đi rồi về I-bis Hotel nhé”. Gã bảo “Ừ,mày đi đi, kệ tao. Tao uống chút rồi tao về thôi. Tao không thích”. Thằng bạn cười rồi lẩn mất.
Chọn một bàn sát cửa sổ và gọi bia. Thành phố dưới chân với những ánh đèn lung linh…
Ly bia cạn dần…
Gã thấy gã của những ngày sinh viên. Những ngày đầu không biết đến ưu phiền. Café cổng trường, những buổi điểm danh xong rồi bùng, những người bạn…Tự hỏi bây giờ còn ai nhớ đến nhau ?
Ly thứ…
Gã thấy mình của những ngày bắt đầu trời đất mênh mông sau ngày quyết định thay đổi cuộc đời mình. Những chuyến phiêu du đầu tiên. Và rồi dần dần lấy lại niềm tin của những người thân yêu. Và rồi…bị phản bội bởi anh em. Đã từng đau, rất đau…Hình như từ đó đã tự dặn mình : Hãy cẩn thận khi tin vào bất cứ người nào…
Ly bia cạn dần…
Gã thấy gã của chuyến đi xa đầu tiên. Những ngày đầu lạc lõng giữa những người khác màu da và ngôn ngữ…Biển và sa mạc…Những ngày cố tỏ ra vô tình để rời xa em. Những cái mail từ nơi xa lắm. “Anh đừng suy nghĩ nhiều. Anh vẫn luôn ở trong trái tim em. Em và HN vẫn chờ anh !”. Gã cười. Tự dưng nghĩ giờ ở HN còn ai nghĩ đến mình không…
Ly thứ…
Gã thấy gã của những ngày bận rộn ở HN. Đi làm, đi học. 3h sáng vẫn ngồi cặm cụi vẽ hồ sơ. Giọng em nũng nịu “Gần 2 tháng rồi anh không đi ăn cùng em”…Giọng em lo lắng “Anh ốm vậy sao không nghỉ còn cố đi làm. Mà anh lại sắp thi rồi đấy”…Gã nhớ là gã đã cười “Anh đang cày tiền để cưới vợ mà”…
Ly bia cạn dần…
Gã lại thấy mình của những ngày lang thang. Bắc Cạn, Phú Thọ, Yên Bái, Hà Giang, Thái Nguyên, Sơn La…Những bãi quặng, bãi vàng… Những đêm chạy cảnh sát và bộ đội…Những chuyến di tản trong đêm…Những cơn mưa rừng…Vàng và máu, những cỗ quan tài. Và nước mắt…Những đêm ngồi một mình uống rượu ngắm mưa…Những cơn sốt rét tưởng bỏ mạng giữa rừng sâu…Những chiến hữu…Tự hỏi bây giờ ai còn, ai mất ?
Ly thứ…
Gã nhớ đến những ngày buồn chán đến cùng cực. Gã nhớ đến em, người con gái tự đặt cho mình cái tên “mengzhongaini” để rồi gã lạnh lùng “Đánh đổi bao nhiêu đêm thức trắng và bao nhiêu nước mắt để nhận lại một cái ôm chặt, em thấy có đáng không? Em điên rồi !”. Gã lại nhớ đến người con gái đã cùng gã thực hiện một ý tưởng điên khùng, người mà gã đặt tên là Ngốc và lời hứa “Uống say đến mấy cũng phải nhớ đường về”…
Ly bia cạn dần…
Gã thấy gã của những chuyến đi bụi. Cứ ba lô trên vai và đi. Khắp miền bắc để thăm lại anh em chiến hữu và tìm kiếm cơ hội…Sài Gòn, những người bạn gặp lần đầu mà như đã quen thủa nào. Những lời hẹn vu vơ về một mùa mưa để rồi dần hình thành một nỗi nhớ mùa…Và nhớ người…
Ly thứ…
Gã thấy gã của ngày ra đi lần nữa. Say đến lúc bước lên máy bay. Không nước mắt chia li, không lời hẹn. Chỉ một biệt khúc mà lần nữa ngân lên “Biết ra đi là mất nhau lần nữa. Trời chẳng thương nên cứ để đông sang”…
Ly bia cạn dần…
Gã thấy gã của những ngày lạc lõng và cô độc vừa qua…Những tháng ngày vỡ nát, lấy rượu và thuốc làm tri kỷ. Đêm giao thừa ác mộng, những ngày chạy hết chỗ nọ chỗ kia, gặp người nọ người kia để lo việc, cuối cùng đã tạm ổn…Gã nhớ em, người con gái đã bên gã những tháng ngày địa ngục, kể cả khi gã đã lạnh lùng “Anh không biết ngày mai sẽ ra sao, anh xin lỗi, anh không muốn nắm lấy tay em”…Em vẫn âm thầm bên gã, không hờn trách, không oán hận. Chợt thấy thương em thật nhiều !
Ly thứ…
Gã gõ tay lên bàn làm nhịp và khẽ hát. “Ta đi lang thang quên ngày tháng quên trần gian quên nhân tình đã quên mình…” rồi lại hát “Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa”…Gã cười và gã nghe tiếng mình cười khô khốc. Một bàn tay vòng qua vai, mùi nước hoa và giọng con gái kề sát bên tai “Anh có muốn qua đêm với em không ?”. Gã ngước lên thấy một cái nháy mắt đầy khiêu khích. Gã mỉm cười “Xin lỗi, tôi không thích”. Gái lại nháy mắt “Em ngồi đây với anh được chứ ?”. Gã khoát tay “Không, tôi muốn một mình”. Gái ngúng nguẩy bỏ đi. Gã lại cười, gã lại hát…Thành phố chênh vênh dưới chân…
Ly thứ…
Ly thứ…
Trong bar, giữa những kẻ lạ xa, có một gã uống đến say mèm !