................
Cận Nguyệt > 12-04-2012, 12:59 AM
Truyện này Nắng bất chợt nghĩ ra, thế là bắt tay vào viết luôn. Nghĩ tới đâu viết đến đó, cốt truyện và nhân vật chưa đầy đủ nên cũng chưa nghĩ được tên truyện >.<
Đang vẫn còn là giữa hạ mà mặt hồ Thiên Trì hàn băng đã phủ kín. Đỉnh Thái Bạch ngàn năm tuyết phủ, nên Thiên Trì hồ_ phần trung tâm của dãy núi cũng không thể nào giống như một hồ nước bình thường.
Người ta vẫn hay bảo đó là số mệnh, như hai kẻ đang đứng đối diện nhau trên mặt băng Thiên Trì. Đã là người trong giang hồ, thì không thể nào sống bình yên như bao dân thường khác, dẫu cho đó từng là hoài bão của họ.
Âu cũng chỉ vì một chữ “mệnh” mà thôi.
Bạch y nữ tử đứng đó, thanh trường kiếm đã tuốt khỏi vỏ nắm chặt trên tay, mắt chăm chăm nhìn về phía nam nhân đứng đối diện.
Thanh y nam nhân cũng không rời mắt khỏi nàng, khẽ thở dài, cất lời:
- Ánh mắt muội còn lạnh hơn cả băng tuyết nơi đây. Lẽ nào muội hận huynh đến thế sao Tâm Lăng?
Nữ tử vẫn không thay đổi ánh mắt, chỉ khẽ nhếch môi:
- Hận ư? Ta chỉ muốn róc xương xẻ thịt người để trả mối thù cho phụ thân ta.
- Huynh phải nói bao nhiêu lần muội mới tin huynh không phải hắc y nhân ra tay ám toán Vương bá bá.
- Đừng nhiều lời, hãy xuống suối vàng mà giải thích với phụ thân ta.
Nói rồi chỉ thấy nữ nhân ấy nhún người một cái, thanh trường kiếm trong tay như một tia chớp cắt ngọt qua màn hoa tuyết đang lả tả rơi hướng thẳng vào huyệt Cưu Vỹ của thanh y nhân kia mà đâm tới.
Nam tử kia vẫn không hề dao động, chỉ khẽ nghiêng người né mũi kiếm. Hành động ấy càng khiến bạch y nữ kia thêm phần tức giận, nàng hất ngược lưỡi kiếm lên như chỉ muốn một nhát mà cắt đứt yết hầu của đối thủ. Nhưng xem ra nàng ta đã gặp phải một cao thủ hay chí ít kẻ này võ công cũng thâm sâu hơn nàng vài bậc. Nên dù không hề tuốt kiếm, nam nhân ấy vẫn có thể ung dung mà né tránh lưỡi kiếm của nàng.
Vừa vận lực lui ra xa mấy bước, nam tử ấy lại nói tiếp:
- Muội vốn không phải đối thủ của huynh, đừng hoài công phí sức nữa.
Chẳng biết có phải vì gió đang hú khắp nơi, hay vì thù hận đã che kín tai người con gái kia, mà mặc nhiên nàng vẫn lao tới.
Mười chiêu rồi hai mươi chiêu, lưỡi kiếm của nàng vẫn không sao chạm được vào vạt áo kẻ thù. Nàng cảm thấy độ chính xác của chiêu thức mình tung ra ngày cảng giảm đi. Nội lực cũng bị tiêu hao đi quá nhiều khi mà giao chiến nơi giá rét này. Kéo dài mãi không phải là cách.
Nàng vẫn cố gắng xuất chiêu, trong đầu thì toan tính ngay phương án khác.
Ai cũng có điểm yếu. Vậy điểm yếu của hắn là ở đâu? Bộ pháp khinh công của Hà gia đâu dễ phá giải ngay tức khắc. Nhược điểm của hắn có chăng chỉ còn là lưu tình với ta nên tuyệt nhiên không xuất chiêu mà từ đầu đến cuối vẫn một mực né tránh.
Nếu thế thì. Bạch y nữ tử ấy đột nhiên thu kiếm lại rồi hét lớn:
- Phụ thân, nữ nhi xin lỗi vì không thể trả thù cho người, chỉ còn biết xuống suối vàng mà tạ tội với phụ thân.
Nói rồi nàng đâm mạnh mũi kiếm xuống lòng hồ Thiên Trì. Mặt băng mùa hạ chưa quá dày bị nội lực của nàng tác động nhanh chóng xuất hiện nhiều vết nứt. Nàng biết chỉ trong giây lát, mặt hồ sẽ vỡ ra nuốt trọn lấy nàng. Nước hồ Thiên Trì kết tinh từ hàn tuyết vĩnh cửu, cho dù nội công có cao bao nhiêu, rơi vào lòng hồ thì cũng sẽ là tuyệt mệnh.
Nam nhân kia dường như cũng nhận ra ngay điều đó, không chút chần chừ, vội thi triển tuyệt kỹ khinh công. Chỉ tích tắc đã đến ngay bên cạnh nàng, mũi chân chàng chỉ hơi khẽ chạm mặt băng, rồi nhanh tay ôm xốc nàng vút lên. Chỉ thấy nữ nhân ấy thoáng cười, rồi chàng cảm thấy đầu óc mình choáng váng, hóa ra trong lúc lo cứu nguy nàng, không phòng bị đã để nữ tử ấy điểm trúng huyệt Á Môn.
- Nội công không thể nào thi triển nữa, ta và ngươi ôm nhau cùng chết thôi. Haha.
Nữ nhân đắc chí cười lớn. Nhưng nàng thật không ngờ, nam nhân kia vẫn nhất mực si tình, vội dùng chút nội lực còn lại đẩy mạnh nàng rơi xa khỏi khu vực băng nứt. Còn cả thân mình chàng, không còn gì níu giữ rơi thẳng xuống lòng hồ thăm thẳm. Chỉ nghe tiếng nước tung tóe, mặt nước xanh thẳm thẳm đã nuốt trọn nạn nhân xấu số kia.
Bạch y nữ nhân kia vẫn chưa hết bàng hoàng, ngẩn ngơ nhìn nơi kẻ thù vừa rơi xuống:
- Sao hắn lại vẫn cứu ta?
Chẳng ai có thể trả lời câu hỏi của nàng. Chỉ có gió rét đang gào thét trên khắp đỉnh núi.
Báo được thù cho phụ thân rồi mà lòng ta vẫn chẳng thể nào thanh thản.
Trời cao ơi, sao người nỡ bắt con yêu và hận chỉ một người.
(còn nữa)