RE: Tôi đi tìm ..Tôi!!
lanhdien > 18-05-2011, 11:18 PM
Lời ngỏ:
Theo như lời lão Ngạo, nơi này là Tác văn lâu không phải là Trà Dư, nên mình cũng không thể lạm bàn,,,
Vòng vo Tam quốc rồi cuối cùng mình cũng đành phải: Tôi đi tìm tôi.
Xin lỗi em, anh chỉ là thằng đàn ông
Tôi không thể nhớ gặp em từ khi nào? Nhưng, cái nụ cười ấy, cái ánh mắt ấy và cái giọng nói, nói những câu quen thuộc kia cứ làm tôi ray rức.
Thời gian là gì nhỉ?
Là thước đo về tình cảm hay là vì những cung bậc yêu thương mà tôi dành tặng riêng em?
Với tôi, thời gian chẳng hề chứng minh được những gì, hay nói cách khác là chẳng thể nào chứng minh rằng tôi hết yêu em!
Tôi bay bướm chăng? lãng mạn quá chăng? hay là trăng hoa, đàn điếm?
Xin lỗi em, nếu tôi có lỗi!
Thật ra , tôi cũng chẳng hiểu mình đã yêu em từ lúc nào, vô duyên , vô cớ để yêu thì cũng không phải. Nhưng tôi có thể khẳng định một điều: Ngoài vợ tôi ra. Em chính là nguồn yêu vô tận của đời tôi.
Trơ trẻn quá chăng?
Vẫn biết rằng, tình yêu đến khồng cần một thứ lí do gì để gọi là khẳng định. Nhưng tôi, cứ khẳng định một điều là đã yêu em!
Chuyện là vầy…
“ Mỗi ngày , tôi nhận một niềm vui…” tôi không muốn nói thêm những câu sau của Trịnh. Nhưng dù sao thì em đi qua tôi cũng rất nhẹ nhàng và sâu lắng. Em không ồn ào, hay thâm trầm như cách sống hằng ngày của vợ tôi. Em đi qua tôi rất nhẹ nhàng mà bàng bạc, như khói, như sương mai…cứ bảng lãng, dìu dặt. Kết nối một sợi dây vô hình mà tôi dù muốn, dù không cũng chẳng thể nào rứt ra được.
Để rồi hằng ngày tôi lại phải chờ đợi và đón nhận em, như một thói quen của thằng lên cơn nghiện. Đón chờ một nụ cười, một ánh mắt, một lời nói vô tình hay hữu ý. Nhung với tôi đó là một cảm xúc rất dạt dào. Một niềm hân hoan chờ đợi, tôi như đứa trẻ, rất hồn nhiên và yêu đời khi đứng cạnh em…Cứ cố tìm cách vòi quà nhưng sợ mẹ la.
Hình như em cũng biết được điều này, nên em cũng rất ngượng ngùng và e dè. Nhưng sâu sa trong ánh mắt của em là sự ray rức và khoắc khoải. em chờ dợi tôi một điều gì đó rất thiêng liêng, mạnh mẽ…có nhiều khi tôi muốn vượt qua cái rào cản cảm xúc đó.
Tôi muốn hôn em, muốn ôm em dù một lần để rồi mãi mãi…
Nhưng không!
Em hãy trách anh đi, giận hờn anh đi.
Bỡi vì anh còn đó một trách nhiệm. anh không chối cãi rằng anh không yêu em . yêu nhiều hơn em tưởng. Anh biết nói ra những điều này sẽ làm em đau khổ, nhưng cảm xúc của một thằng đàn ông không cho phép anh không thể Yêu Em.
Phủ phàng quá phải không em?
Nhưng ta đến với nhau bằng gì chứ?
Bằng thể xác hay bằng tâm hồn?
Em hãy hiểu và thông cảm cho anh, bỡi vì anh chỉ là thằng đàn ông. Một thằng đàn ông bình phàm không hơn , không kém.
Và đêm nay, anh lại bắt đầu một hành trình: Tôi đi tìm tôi, để ngày mai, hay sau này giải mã những cảm xúc từ trong tâm tư vọng về hai tiếng Yêu Em.
Xin lỗi em, anh chỉ là thằng đàn ông!