Lời Tựa:
Người ta sinh ra trên cõi đời làm gì nhỉ,cứ cố công cả một đời rồi cũng chỉ còn lại toàn là cát bụi ,hoạ chăng lưu được vài dòng ngắn
ngủi trên mộ bia.
Thế tại sao họ không lưu dấu tích của mình một cách hữu hiệu nhất.Đó là gieo vào lòng người còn sống một vết thương lòng..
Hoặc giả hãy để mưa rơi thấm ướt muộn phiền xong rồi ta dẫm đạp lên cả những muộn phiền ấy..âu cũng là cách để tạo nên dấu tích
chăng?Còn không chí ít người ta cũng có thể khóc trong mưa...
Hãy Để Mưa Rơi
Ngạo Thế Cuồng Sinh
Chương I
Nắng hạ gắt gao chiếu rọi cộng với con gió lào bỏng rát cộng hưởng thành cái nóng man rợ.Nó hong khô cả những giọt mồ hôi chực tràn.Cái nóng ong ong khốc liệt thường làm cho người ta vật vờ hoặc bức bối.
Nằm trong căn phòng tối om và dài như chiếc ống làm hắn liên tưởng đến chiếc quan tài.Và ai đó đang đóng những nhát đinh cuối cùng,đóng sập cánh cửa nối hắn với tương lai và hiện thực.
Tiếng máy lạnh rì rì và cả hơi lạnh toát ra từ nó càng làm cho chiếc quan tài này tách biệt với thế giới bên ngoài và cũng như hắn đang sống tách biệt với tất cả.
Mọi sinh hoạt của hắn đều gói gọn trong căn phòng do chính tay hắn thiết kế .Mà cũng có thể nói chỉ gói gọn trên chiếc giường.
Hắn bị bán thân bất toại hay liệt tứ chi?Không hắn chỉ bị liệt tâm hồn.Nếu có ai đó cắc cớ hỏi hắn làm nghề gì thì hắn cũng chỉ biết nhếch mép cười.Chả nhẻ hắn lại ưỡn ngực lên rồi bảo" Tớ làm tình lấy tiền"à? Vâng đó là nghề của hắn.
Có cái gì đó rất đắng thấm đẫm vào lòng,hắn cố nuốt xuống nhưng cứ nghẹn lại.
16 năm trước.
_Đẹt ơi...Bớ Đẹt !!
_ Dạ..Nội kêu con
_ Vô thắp cho cha bây nén nhang nè con.
_Dạ .. Nội chờ con chút con rửa tay rồi vô.
Ông lão dáng người quắc thước cặp lông mày trắng như cước rũ dài xuống che mất khóe mắt vẫn còn tinh anh dù rằng đã quá tuổi bẩy mươi.Ông lão đang lúi húi xắp xếp lại con gà luộc ,nhang đèn cây trái…toàn nhũng thứ mà thằng Hai lúc sống ưa thích.
Mắt ông ươn ướt những tưởng ông sẽ khóc nhưng nó vẫn cạn ráo chỉ đỏ hoe,có lẽ ông đã khóc quá nhiều khi mái đầu bạc lần lượt đưa tiễn đầu xanh..
Thằng hai theo Việt cộng kháng chiến trước ngày giải phóng chừng một tháng trong chiến dịch cuối cùng đã hy sinh.
Con Ba lên Sài gòn.. Tưởng yên ổn, lúc vượt biên thuyền đắm .
Thằng Tư theo Cộng hòa trong một trận đánh mùa hè đỏ lửa năm 72.Người ta mang nó về cho ông với hình hài không nguyên vẹn
Con út.. củ mỉ cù mì ,hiền hậu khi khổng khi không bị con chó kiểng cắn một cái..một tuần sau chui xuống gầm giường tru lên rồi chết.
Thằng năm sống với ông được non mươi năm rồi cũng đi với dị tật bẩm sinh ..nó chỉ có một lá phổi.
Ngay cả bà vợ tần tảo chịu bao cay đắng ngọt bùi rồi cũng bỏ ông mà đi...cũng may thằng hai còn kịp để lại cho ông thằng Đẹt.
Khói từ bát nhang lan lan khắp căn nhà ba gian lợp ngói âm dương.Nó cũng đã rệu rạo theo năm tháng,rệu rạo như chính ông đang gánh vác trách nhiệm dạy dổ thằng Đẹt.. người cuối cùng của một dòng tộc hiển hách.
_Nội..con với nội nhậu hen
_ Thằng cha bây..chưa ráo máu đầu mà nhậu với nhẹt.Chạy u xống bếp ấy cho nội chai rượu rồi lên đây ăn.
Tiếng kẽo kẹt của chiếc võng thưa dần..cánh tay gân guốc của ông lão cũng buông thỏng chiếc quạt nan.Thằng Đẹt rón rén cắp lấy chai rượu cùng nửa con gà, chạy vọt ra triền sông nơi con Tím đang đợi nó.
Dưới tán bần, lủng lẳng mái tóc đuôi gà cháy nắng ,con Tím đang tung tẩy đưa chân vào làn nước mát tạo nên muôn vàn vòng sóng tròn xoe..tròn xoe như cặp mắt của nó.
_Hù
_Khỏi hù.. con nhỏ tưng tửng tiếp.Tao thấy mày từ xa rồi còn bày đặt hù..quê xệ.
_Hì ..bữa nay giỗ cha tao,tao đem cho mày thịt gà ăn chơi nè.
_Ủa mày không ăn hả Đẹt.Con Tím vừa nhóp nhép vừa hỏi.
_Mày ăn đi tao ăn với nội rồi,giờ tao chỉ muốn nhậu.
_Con nít con nôi mà bày đặt nhậu,xíu tao về tao méc cho mà coi.
_Bữa nay tao buồn mà..
_Sao buồn.
_Thì buồn là buồn,buồn vì từ nhỏ tới lớn thèm được bị cha đánh đòn cũng hỏng được.. thèm được nghe ổng chửi ,ổng dạy cũng không.
_Vậy xíu tao về kêu ba tao nhận mày làm con hen,vậy là mày được đánh rồi.Cha tao đánh đòn dữ lắm à nhen!
_ Tao cóc thèm..
_ Vậy cùng lắm ..để tao thương mày nhứt chịu hôn..
Tiếng cười hồn nhiên của hai đứa trẻ cuốn cả mây trời để rồi che lên hai mái đầu non một áng mây trắng bồng bềnh và tinh khôi .Cũng trắng và tinh khôi như chính tâm hồn tụi nó.
Nhưng thời gian và sự khắc nghiệt của đường đời có làm cho mây mãi trắng.Hay chỉ cần một trận cuồng phong cũng đủ để quét sạch màu trắng và thay vào đó cả một màu xám đen kịt âm u..
(Còn tiếp)